🍸 Nhóc Con Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả
Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả - sauluoi ~ Chương 11 Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.
Nói xong cô hiệu phó đi mất nhường sự vinh quang cho Thầy. Duy Minh bước vào lớp trước sự trầm trồ ngưỡng mộ của mấy đứa nữ. Woa, đẹp trai phong độ quá, mặt mũi đứa nào cũng sáng rỡ, làm như lần đầu tiên mới thấy người đẹp vậy đó. -Chào các em, Thầy tên là Duy Minh, sau này sẽ dạy môn Anh kiêm chủ nhiệm lớp mình.
Danh sách chương Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả Chương 1 1 Hôm nay trời nắng đẹp, nó tung tăng từ trường về nhà sau khi la cà hàng quán với đám bạn. Chưa bước vào nhà đã nghe giọng nói lảnh lót của nó vọng vào rồi. Loading Chương 2 2 Mất 4 tiếng đồng hồ chạy xe, cuối cùng nó cũng đến trường.
Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả - (Chương 3) - Tác giả sauluoi Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? Tác giả: sauluoi Dịch giả: Phân loại: Truyện Teen last update time: 31/10/2017 Truyện online hay Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? kể về tình yêu trong sáng thuở học trò của cô bé Thiên Anh.
Sau khi ăn trưa xong, thầy chủ nhiệm tập trung lớp lại -Các em sẽ có một tiếng nghỉ trưa, sau đó mình sẽ tập trung ở đây để thi đua với nhau theo từng tổ
Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? chương 28 | Đọc Chương 28 full - doc truyen NhAc Con, Khi NAo Em Moi Lon DAy Ha? chương 28 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi. Đăng nhập;
Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả? Chương 44 /80 GO. Hắn đưa nó về ký túc xá, chia tay các kiểu xong thì đường ai nấy về. Quốc An đã đứng đợi ở đó từ bao giờ, mặt cậu buồn rười rượi , khuôn mặt hốc hác thấy rõ không còn nét vui tươi như mọi ngày, nhìn cậu
Truyện Nhóc Con Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả với ngôn ngữ teen đầy dí dỏm, ngây thơ tuổi học trò, truyện kể về cô bé tên Thiên Anh, dễ thương, tính tình ngang ngược, tinh ngịch và luôn quậy phá, những rắc rối của cô luôn được người anh hai thay gia đình giải quyết, luôn bị giáo viên bắt hợp phụ huynh nhưng cô vẫn được anh hai che chở.
AQp4I38. Hôm nay trời nắng đẹp, nó tung tăng từ trường về nhà sau khi la cà hàng quán với đám bạn. Chưa bước vào nhà đã nghe giọng nói lảnh lót của nó vọng vào ơi, em về rồi nghe tiếng trả lời, sao nhà hôm nay im ắng lạ lùng, bình thường nghe tiếng nó anh hai sẽ rất vui vẻ đệm vào mấy câu như là “ Về rồi hả Mon”, “hai để nước cam trong tử lạnh, Mon thay đồ rồi xuống uống”, hay là “hôm nay được xơi mấy trứng ngỗng hả?”. Hình như có gì không ổn, hay là anh hai chưa đi làm về?Vừa đẩy cửa bước vào, nó nhìn thấy gương mặt ba mẹ hình sự như là đang chờ nó, còn anh hai thì ngồi nhìn nó buồn buồn. Nó linh tính có chuyện chẳng ba mẹ con mới đi học về, thưa hai em đi học về. Sao hôm nay ba mẹ về sớm thế ạ?.-Mày học hành kiểu gì vậy hả? Con gái con nứa học không lo học, suốt ngày tụ tập đám bạn hư hỏng chơi bời. Mày nhìn con người ta kìa, bao nhiêu gương vượt khó học giỏi, ai như mày không, ba mẹ lo đầy đủ chẳng thiếu thốn gì mà học cũng không nên thân. Ông Vương, ba nó tức giận. Đáng lẽ vài ngày nữa mới xong chuyến công tác bên Nhật, nhưng vô tình biết được thành tích học tập của con mình, ông tức tối quay về Nó nhìn sang anh hai chờ giúp mẹ, Mon nó mới đi học về, ba mẹ có chuyện gì ăn trưa xong rồi hẵng nói được không? Anh hai nó lên tiếng tại con chiều hư nên nó mới như vậy. Con giấu ba mẹ, dám lén lút đi họp phụ huynh thay cho nó, có đứa con gái nào suốt ngày bị mời phụ huynh vì tội đánh nhau, trốn học, chọc phá thầy cô như nó không? Ba nó lại tiếp tục bài ca vọng mặt nó thảm thôi rồi, tình hình này chắc phải chịu trận mấy tiếng đồng hồ là tệ. Mẹ nó thì vô cùng hả hê, nói là mẹ cho thân mật vậy thôi, chứ bà ta là vợ kế của ba, ba nó bắt gọi bằng mẹ cho tình cảm. Anh hai là con của bà ta và ba nó, vì trước khi cưới mẹ, ba nó quen bà ta rồi có anh, nhưng lại không hay biết. Đến khi cưới mẹ rồi bà ta mới dẫn con về nhận ba. Mẹ sức khỏe yếu khi sinh nó, lại biết được tin này nên bệnh mà chết khi nó mới 6 tháng tuổi. Vì vậy, anh hai rất thương nó, hơn nhau 7 tuổi nên có gì anh cũng chiều chuộng nó. Trong mắt nó, anh hai là nhất, ba mẹ đi công tác xa thường xuyên nên chỉ có anh hai chăm sóc nó. Nó không cần ba, không cần mẹ nhưng không thể không có anh hai. Nói chung nhà nó phức tạp do con quậy phá, ba đừng có la anh hai. Nó bênh vực cũng mạnh miệng lắm, ba phải tách mày ra khỏi đám bạn hư hỏng kia mới mong mày thay có làm gì cũng không tách nổi tụi con. Nó ngang bướng cãi Vương đập bàn cái rầm làm cả ba giật mình. -Mất dạy, mày dám cãi lời ba mày hả? Từ ngày mai mày chuyển vào Thành Phố học nội trú, ở đó sẽ có người quản lý Phố? Con không đi đâu, con muốn ở nó sắp khóc, Khắc Nhân, anh hai nó thấy tội nghiệp. Từ nhỏ nó có xa anh bao giờ đâu, bây giờ nó đi học xa chắc buồn lắm, nó lại không biết chăm sóc cho mình, lỡ bị bệnh phải làm sao? Với lại anh cũng không muốn xa nó xíu nào, anh đã quen với cái miệng chí chóe của nó rồi, bây giờ thật sự không ba suy nghĩ lại đi ba. Bé Mon không đi học xa được đâu, từ giờ con sẽ kèm em nó học, ba đừng bắt Mon đi nha. Anh nó nói này ba đã quyết định rồi, con đừng nói giúp nó nữa. Mau lên chuẩn bị đồ đi, sáng mai ba chở con không đi đâu, ba đừng bắt con đi hức. Nó ôm tay ba nó vừa khóc vừa nài dù có chút xót xa, nhưng ông Vương cũng phải cứng rắn, ở đây con bé lúc nào cũng tụ tập ăn chơi với đám bạn, chỉ có gửi đi học nội trú có người giám sát ông mới yên tâm có năn nỉ vô ích, mày lên xếp đồ nhanh đi, sáng mai đi ghét xong nó chạy thật nhanh lên lầu, Khắc Nhân cũng chạy theo an ủi nó. Bà Linh, mẹ kế lúc này mới lên tiếng, bà vốn không ưa gì nó, nhưng trước mặt chồng con bà luôn tỏ ra tử đừng lo, con bé sẽ quen thôi mà. Với laij Thành Phố với đây đâu có xa xôi gì, mình có thể thường xuyên đi thăm con bé mà. Anh hãy nghĩ cho tương lai của biết rồi, cảm ơn em. Ông Vương choàng tay ôm lấy bà ta, trong mắt ông bà luôn là người vợ giỏi giang, giúp đỡ ông trong công việc, lại là một người mẹ chăm sóc con cái đúng mực mà không biết rằng đằng sau đó là những mưu tính khó lường.…..-Mon ơi, Mon đừng buồn nha, anh hai sẽ thường xuyên tới thăm Mon nhớ nha, nhà này ai cũng ghét Mon, chỉ có hai là thương Mon thôi. Nó gục đầu vào vai anh thút có đâu, ai cũng thương nên muốn tốt cho Mon đó. Mon tới đó phải ngoan, chăm chỉ, ăn uống đầy đủ, phải biết chăm sóc cho mình biết chưa. Nhớ hai thì gọi cho hai hai ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe nha, đừng có làm quá sức kẻo ốm. Mon không thèm về đâu, Mon ghét ba lắm, hai nhớ lên thăm Mon nha. Mon thương hai nhớ mà. Nhớ chăm chỉ học nha bé Mon của anh em tỉ tê tâm sự, dặn dò nhau đủ thứ. Khắc Nhân không đành lòng xa cô em gái bé bỏng, đối với anh nó như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống rồi. Từ giờ, cuộc sống của anh chắc sẽ rất tẻ nhạt, chẳng còn nhiều tiếng cười như trước nữa.…
Nó chạy bở hơi tai mới kịp hắn, đúng là chân dài có khác, đi cũng nhanh hơn bình thường theo tôi làm gì? Tôi hấp dẫn vậy à? Hắn nhếch mép.“Anh chỉ hấp dẫn với lũ ong thôi chứ tôi đây không cần nhá”, nghĩ vậy thôi chứ nó không dám nói, dù gì cũng là nhờ vả, hạ mình một xíu cũng không bị lạc đường, anh giúp tôi về ký túc xá được không? Nó nói với mặt ngây thơ vô số tội để hắn động ra là lạc đường à, thôi kệ, xem như tôi tích đức, đi theo tôi là về tới cái mặt phách lối mà nó tức kinh khủng, phải chi bà mà không lạc đường thì đã khắc dấu X lên mặt tên này lê bước đi theo hắn trông thật tội nghiệp, thấy nó đi chậm, hắn bực bội quay lại quát-Đi gì mà chậm như rùa vậy, không nhanh được một chút à?-Không biết chân người ta đau à? Nó cũng quát lại lớn không là chân nó đau thiệt mà hắn không để ý, lúc nãy lấy giày ném tên kia nên một bên chạy chân không một quãng xa vậy không đau mới lạ. Nhìn thấy bàn chân rươm rướm máu hắn thấy có chút động lòng, cũng là nó có ý tốt giúp hắn tôi cần, đồ xấu xa. Nó giận dỗi, mắt nó rơm rớm, chắc tại chân đau đó nói không rằng, hắn cúi xuống xốc nó lên lưng đi, mặc cho nó giãy dụa đánh bồm bộp vào lưng tôi không thể yên 5 phút à?Hắn gắt lên làm nó im thin thít. Thôi kệ, ở trên lưng hắn cũng thoải mái mà, không tốn công sức đi bộ về, càng biết đánh nhau sao?Nhớ lại chuyện nó thách đấu với tên kia hắn tò liều thế? Hắn hơi bất người gặp nạn thì cứu thôi, lúc trước tôi có mấy thằng đệ đi cùng nên chẳng sợ ai, bây giờ có một mình mới phát hiện là mình liều mạng bất ngờ với cái kiểu nói chuyện “chợ búa” của nó, quen biết nó chắc cũng không tệ như hắn nè, sao anh lại đắc tội với bọn xã hội đen đó chứ?-Tôi thiếu nợ không có tiền trả nên chúng muốn xử thôi. Hắn bịa làm gì mà nợ?-Nhiều chuyện, hỏi gì mà lắm thế?-Không nói thôi, anh đụng đến bọn chúng là không yên đâu, tốt nhất là bây giờ anh trốn cho đến khi đủ tiền trả bọn là ngây thơ, nói vậy mà cũng tin được, bó tay với nó tên gì?-Thiên anh?-Thiên Lôi-Tâm thần. Hắn không trả lời chỉ mỉm cười thú vị, chúng ta còn gặp nhau dài dài nhóc con cõng nó tới cổng ký túc xá, cũng may chủ nhật học sinh về thăm nhà nhiều nên không ai nhìn thấy. Nó khập khiểng bước lên cầu thang, mới leo được vài bậc đã gặp tên lớp trưởng đáng An đã quen chọc nó, không có nó cảm thấy có chút buồn buồn. Chỉ cần nhìn gương mặt nhăn nhó hung dữ của nó là cậu ta vui vẻ lập tức. Nhưng hôm nay thấy nó khập khiễng, cậu có chút lo thế? Cậu vẫn dùng bộ mặt khó ưa thường không thèm trả lời, tiếp tục đi lên cầu thang. Nhìn cái vẻ mặt không quan tâm của nó, cậu tức giận bước tới vác nó về làm cái gì vậy hả? Thả tôi xuống. Nó hét ầm muốn cả ký túc xá nhìn thấy cảnh này thì cứ tiếp tục nhận chiêu này của cậu thành công dễ sợ, nó im lặng ngay lập tức, nó chẳng dại dột gì trở thành kẻ thù của bọn con gái trong lớp An mở của phòng ném nó xuống giường, rồi đến tủ y tế lấy bông băng thuốc đỏ băng bó cho sao lại đau? Cậu lạnh lùng đè tay mạnh lên vết thương làm nó la oai oái, nước mát nước mũi tèm đau thì mai mốt đừng có mà chơi trò của con trai nữa. Vẫn cái kiểu lạnh lùng như đang giận dỗi ai chẳng phải rất vui khi nhìn thấy tôi bị vậy sao? xong cậu đứng lên bỏ đi. Tên này ngộ thật, sao tự nhiên lại giận dỗi cơ chứ, cậu mới đúng là hâm.…..ndent level1 lfo1; tab-stopslist hâm, biết vậy để bốn tên đó xử anh cho biết mặt. Nó phải đi thôi, chứ đứng đây chắc nổi điên với tên khiếm thính này lần sau đừng có mà nhiều chuyện nữa. Nói xong hắn quay lưng đi giận mình tại sao lại đi cứu cái tên vong ân bội nghĩa như hắn, nó cũng đâu phải dạng mê trai đẹp đâu mà cứu hắn chứ, lần sau bà sẽ để yên cho biết mặt. Mãi suy nghĩ hắn đã đi mất tiêu ra đầu ngõ, nó bắt đầu hốt hoảng. Đây là đâu? Sao lạ hoắc vậy nè? Lần đầu tiên ra đường mà bị lạc hai lần Chỉ còn một cách là bám theo hắn hỏi đường mà thôi.
Sáng thứ hai, nó đi học với tâm trạng cực kỳ uể oải, thời khóa biểu toàn mấy môn khắc tinh với nó không chân bị sao mà đi cà nhắc thế? Thanh Ngân quan chuyện dài dòng lắm, khi nào rảnh kể bạn hiểu chuyện gì nhưng nhìn con bạn không có vẻ gì muốn nói chuyện nên Ngân cũng im lặng không hỏi lớp, nó phát hiện chỗ mình xuất hiện một tên động vật quý hiếm. Tóc nhuộm vàng, gương mặt baby, da trắng nõn như con gái. Mấy ngày nay đã quen độc chiếm bàn cuối một mình rồi, bây giờ xuất hiện thêm một tên nữa, nó khó chịu đi xuống, dùng bộ mặt hết sức giang hồ lên tiếng-Xin lỗi, chỗ này đã có người ngồi, mời cậu vui lòng nhích cái mông của cậu đi chỗ kia ngước lên nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc-Câu này tôi nói bà mới đúng hơn, chỗ này của tôi. Tôi chưa đuổi bà ra là may rồi này vừa nói vừa vuốt tóc làm nó nổi da gà, đúng là bóng chính hiệu rồi, hèn gì nó thắc mắc sao lớp còn nguyên bàn trống, thì ra là không ai dám ngồi chung với hắn. Thấy tình hình không ổn, Ngân chạy xuống giải hòa-Mon, chỗ này là của Hoàng, mấy ngày trước cậu ấy nghỉ nên bạn không biết ngồi chung bàn với tôi là diễm phúc lắm đó, thấy cả lớp này có ai được không? Tên Hoàng bóng hãnh sáng sớm đã gặp toàn âm binh, chắc cả ngày xui lẩm bẩm trong miệng rồi ngồi xuống ghế, nhìn cái mặt tên Hoàng bóng mà nó tức tối, nhưng mà tốt nhất không nên gây thù chuốc oán thêm nữa. Nó nghĩ đến tiết Anh văn mà ngán ngẩm, môn nó đại dốt, đã vậy còn bị tên lớp trưởng chơi quê hoài mới tức, hi vọng hôm nay không bị gọi tên đã là hạnh phúc các Hiệu Phó bước vào với nụ cười tươi rói, cả lớp vẫn còn đang thắc mắc không biết có việc gì thì cô đã lên tiếng-Cô giáo chủ nhiệm có việc đột xuất nên cần chuyển công tác, vì vậy lớp chúng ta sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới và sẽ phụ trách môn Anh văn của lớp học bắt đầu nhao nhao đủ thứ câu hỏi, nào là “Thầy hay Cô vậy cô?”, “Hiền không cô?”, “Đẹp không cô”?.bla..bla… Nó nghe mà nhức cả đầu, đối với nó ai cũng như nhau, thầy hay cô thì nó cũng dốt hết, cho nên tranh thủ úp mặt xuống bàn ngủ một chút cho em trật tự, đây là thầy Duy Minh, các em làm quen với thầy nhé. Nói xong cô hiệu phó đi mất nhường sự vinh quang cho Minh bước vào lớp trước sự trầm trồ ngưỡng mộ của mấy đứa nữ. Woa, đẹp trai phong độ quá, mặt mũi đứa nào cũng sáng rỡ, làm như lần đầu tiên mới thấy người đẹp vậy các em, Thầy tên là Duy Minh, sau này sẽ dạy môn Anh kiêm chủ nhiệm lớp mình. Vì vậy mong các em hợp nói của Thầy vừa cất lên đã làm cho nó tỉnh ngủ ngay lập tức, sao giọng này thấy quen quen vậy nhỉ. Ngước mặt lên nhìn, nó như không tin vào mắt mình, sao lại là tên Thiên Lôi đó chứ, không lẽ câu “Ghét của nào trơi trao của đó” là sự thật hay sao? Kỳ này nó chết chắc rồi, nó dám chửi cả thầy giáo luôn mới ghê, nó chỉ đọc kinh niệm phật mong tên Thầy này không nhớ ra nó mặt nó nhăn nhó khó coi, Hoàng bóng lay lay nó-Ê, bà sao thế? Sao mặt xanh mét vậy? Đừng nói thầy thầy đẹp trai quá rồi kiềm lòng không nổi cái đầu ông. Vừa nói nó vừa co chân đạp tên kia một cái, trúng ngay cái chân đau, tiếng hét vì đau của nó vô tình trở thành tâm điểm cho sự chú ý của cả Minh đưa cặp mắt bồ câu của hắn vào cái người vừa phát ra âm thanh, hắn nói giọng cực kỳ hiền lành;-Bạn nữ bàn cuối có vấn đề gì sao?-Thưa thầy không ngượng chín mặt, còn cái tên Hoàng thì cười khúc khích làm nó điên tiết. Số nó đúng là số con rệp, lẽ ra giờ này nó đang ở nhà chơi bida với mấy đứa đàn em mới đúng, chứ không phải ngồi đây nghe cái tên Thiên Lôi giảng ba cái xàm xí kia. Đang mông lung nghĩ ngợi, Quốc An chuyền cho nó tờ giấy vỏn vẹn bốn chữ“Chân hết đau chưa”, nó thấy hơi bất ngờ, hay là tên lớp trưởng này định bày trò gì nữ bàn cuối, bạn lên bảng làm câu gọi của hắn như sét đánh ngang tai, còn chưa kịp trả lời câu hỏi của lớp trưởng nữa. Kỳ này tiêu chắc, một chữ nó cũng không hiểu chứ đừng nói một thầy, em…k..h..ô..n..g biết làm ạ. Nó lí đơn giản vậy mà không biết làm, vậy mà lo làm việc riêng. Em đứng hết tiết cho cố giữ nét mặt nghiêm nghị, chứ trong lòng đã thấy buồn cười trước bộ dạng của nó từ lúc hắn bước vào tới giờ. Bình thường anh hùng lắm, mà bây giờ khép nép đáng thương, hắn càng muốn trêu nó đứng với gương mắt hình viên đạn, rõ ràng lấy việc công trả thù riêng mà. Đồ nhỏ mọn. Tên Hoàng sáng giờ miệng lưỡi bép xép, bây giờ cũng không dám lên tiếng, sợ nó phát hỏa là tiêu học trôi qua nặng nề, nó cúp tiết trốn ra sau trường. Ngồi trong lớp cũng ngủ, thôi ra đây ngủ cho yên dám cúp tiết ra đây ngủ hả? Đang thiu thiu ngủ, tiếng gọi của lớp trưởng làm nó thức Nó trả lời cụt ngủn, tỏ vẻ không thích sự xuất hiện của cậu học tệ rồi còn không chăm chỉ, cậu muốn ở lại lớp hả?-Không liên quan đến cậu. Cậu chăm thì vô học đi, trốn ra đây làm gì?-Nói nhiều với cái đồ não heo như cậu đúng là mệt mà. Cậu muốn tự vô lớp hay đợi tôi khiêng vô? cậu đừng hối hận cậu ta gian quá làm nó hốt hoảng-Tôi hối hận rồi. Nó bỏ chạy một hơi vô An nhìn theo bóng nó khẽ mỉm cười, chân đau mà chạy cũng nhanh dữ. Cậu thật sự rất có sức hút đó não heo à, đôi mắt một mí tròn xoe long lanh nhưng rất tinh nghịch, môi đỏ chúm chím, thân hình nhỏ nhắn cá tính làm tôi không thể rời mắt được. Cậu đừng mong sẽ thoát khỏi tôi nhé.
nhóc con khi nào em mới lớn đây hả