💧 Đọc Truyện Gay Chứ Bộ Đội
Truyện Tranh Gay. Tìm truyện. Liên kết. Đăng truyện. Phân loại Fallen / Ch.3 3 ngày. Chap 3. Chap 2. Chap 1. Át Chủ Bài Của Câu Lạc Bộ Bóng Chày Là Nô Lệ Của Tôi (Eros Control) / Ch.2 3 ngày. Chap 2. Chap 1. All Directions(chap1) Website đóng vai trò kết nối nhóm dịch và các bạn yêu
【đọc truyện gay chứ bộ đội】 时间: 2022-09-03 16:38:54 来源: 118.paintinginphoenix.com 作者: 热点dit gai chua Cựu trợ lý Sir Alex Ferguson, Rene Meulensteen tuyên bố chuyển nhượng MU hè này là "một mớ hỗn độn" và khuyên Cody Gakpo đừng đến Old Trafford.
当前位置: 当前位置:首页 >百科 >【đọc truyện gay chứ bộ đội】正文 【đọc truyện gay chứ bộ đội】 作者: 综合 来源: 头条 浏览: 【 大 中 小 】 发布时间: 2022-09-22 12:32:52 评论数:
【đọc truyện gay sex】 时间: 2022-08-30 08:24:25 来源: pwgscnc.jarrodsharp.com 作者: 百科sex tây HD video Liverpool trút cơn thịnh nộ lên tân binh Bournemouth với chiến thắng đậm đà 9-0, trong ngày đấu bùng nổ của Luis Diaz và Firmino.
warning : OOC, cốt truyện không theo nguyên tác 100%, lời văn lủng củng có thể gây mất hứng Truyện chỉ đăng tại Wattpad, nói nghe vậy thôi chứ t không để tâm lắm vì truyện flop vcl nên chắc không ai mang đi đâu được :) Plot cũng nhảm shit nữa :Đ combo hủy diệt
đọc truyện gay chứ bộ đội. Bất ngờ nguyên nhân khiến người đàn ông 38 tuổi gần liệt đôi chân. Bộ GTVT nói về việc đầu tư 170 nghìn tỷ đồng làm đường sắt TP.HCM 'Du lịch hoang dã' theo lời quảng bá của tiktoker, 7 người bị lũ quét 'xóa sổ'
【đọc truyện gay chứ bộ đội】 2022-09-07 02:44:05 Amber Heard phủ nhận bị cắt vai hoàn toàn trong "Aquaman 2" Hà Linh (Theo People)-Thứ tư, ngày 15/06/2022 10:42 GMT+7
16 Đọc truyện tranh 16+ - DichTruyen.Net; 17 Mê đọc truyện - càng đọc càng nghiện - Ngôn Tình; 18 Danh sách truyện tranh thể loại 18+ trang 2 - truyengi; 19 Top 10 truyện ngôn tình sắc hiện đại 21+ siêu ngọt ngào và nóng; 20 Tổng hợp truyện Truyện ngôn tình (h+++++) - Truyen3h
Hắn ta đã gửi bộ giáp hạng nặng đến đây rồi, trong chế độ tự động lái. tôi không thể đọc vị được cô ta có nói dối hay không do cơ thể cyborg của cô ta. Nên giờ tôi không thể nói được gì ngoài câu "Tôi cũng không chắc" đâu.] Đội phòng thủ nhanh chóng
JcCFzr. Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào. – Em hả ? Em là lính của anh chứ gì ? Vậy cũng hỏi, thôi vào ngủ. Đứng nãy giờ lạnh quá. Ủa mà có ngủ ở đây với anh không vậy ? – Mắc gì không ngủ chứ ? – Hehe … Đêm đó là đêm cuối cùng, trời vẫn đổ cơn mưa, như thể đó là cơn mưa cuối cùng của hai người. Bảo cuộn mình trong chăn, khối không khí lạnh căm lùa vào từng đợt thật mạnh. Như một phản xạ, Bảo co người lại, trốn tránh cái lạnh trong cái chăn mỏng, đôi tay quờ quạng xung quanh một cách vô thức, như là muốn tìm một ai đó để ôm lấy, dường như đó là thói quen của anh mỗi khi trời mưa. Nhưng cơn mưa đêm vẫn dai dẳng, lúc vồn vã, lúc dịu nhẹ. Hay tại mưa làm con người ta ngủ say, nên chẳng thể nhận biết được vẫn chỉ có cái lạnh và mình là ở lại, mặc cho đôi tay chốc chốc lại cứ đưa ra tìm kiếm. Khoa đi rồi ! Khi cơn mưa đánh thức nó trên mái hiên như mọi khi. Khi nó nhìn anh Bảo của nó lần cuối cùng rồi lê từng bước nặng nhọc ra ngoài. Khi nó biết chắc nó sẽ không thể chịu đựng nỗi cảm xúc của cuộc chia tay sẽ diễn ra vào ngày mai. Mưa vẫn vậy, Khoa chẳng biết mưa đang an ủi hay ghét bỏ nó, mà thoáng chốc nó lại thấy ấm áp, rồi trở lạnh đột ngột. Khoa về phòng trong bộ đồ ướt nhèm, đồng hồ điểm gần 4h sáng, nó vào thay đồ rồi ra ghế ngồi, thẫn thờ nhìn cơn mưa đêm dịu dần, nhường lại bầu trời cho bình minh lên. Một ngày lại đến. Khoa vẫn cứ thẫn thờ như vậy, bây giờ là 7h sáng rồi, nó cũng chẳng cảm thấy đói nữa. Nếu buồn mà muốn khóc thì cứ khóc một chập cho đã đời đi. Nhưng sao nó thấy trong lòng mình trống trải lạ thường, nó chẳng biết bản thân nó đang cần gì bây giờ nữa. Giờ này ở ngoài sân chào cờ đang làm lễ nè, xe đón lính xuất ngũ khắp các quận huyện đậu kín các nẻo đường trong trung đoàn. Không khí hôm nay náo nức hơn hẳn, toàn bộ sĩ quan Ban Hậu Cần đi ra ngoài dự lễ rồi. Chốc chốc nó lại nghe thấy tiếng hò reo ở đâu đó vọng vào, rồi mọi thứ lại im lặng như cũ. Nó tập trung xoay xoay cây bút trên tay, như một hành động thừa nhằm đánh lừa những suy nghĩ vừa xuất hiện. … Tiếng giày dậm xuống sàn nhà nghe càng lúc càng rõ, phá tan cái không gian tĩnh lặng. Người tạo ra cái âm thanh đó chắc đang hối hả lắm. Kết thúc cái âm thanh của tiếng bước chân là một cái bóng đang đứng trước mặt nó. Khoa ngẩn lên nhìn rồi giựt mình, trong lòng đã không còn trống trải nữa – Ủa … anh … anh Bảo, sao không ở ngoài đó làm lễ ? Thằng nhóc này – Bảo nhéo má nó – Trả đũa anh cái vụ hôm bữa hả ? Sao tự nhiên bỏ anh đi vậy, rồi không ra ngoài đó mà ngồi đây chi vậy ? Đáp lại chỉ là một ánh mắt buồn thăm thẳm. Bảo đặt cái balô to đùng trên lưng xuống, từ cái túi cóc lớn phía trước, Bảo móc ra cái gì đó dài dài, hình chữ nhật, bọc trong giấy báo – Chờ anh về mới được mở ra đó nha ! Tính tặng ở ngoài kia, mà em cứ ở trong đây hoài, xém nữa không có quà rồi đó ! – Cái này là cái mà anh nói là bất ngờ dành cho em đó hả ? – Chứ sao nữa. Thôi cất đi, bây giờ đi ra ngoài đó với anh. – Em … – Khóc thì anh mua khăn giấy cho, ít nhất anh cũng phải thấy cái vẫy tay của em anh mới lên xe được ! – Anh thiệt, toàn làm chuyện gì đâu không ? Khoa cười mỉm trong lời trách vội. … Rồi cười thật tươi chào tạm biệt anh – anh tiểu đội trưởng của nó. Khoa vẫy cao tay, vừa nhảy vừa gọi to – EM NHỚ ANH LẮM ! ANH BẢOOOOO !!! Trong dòng người đông đúc, nó vẫn nhìn thấy có một cái bóng quay lại, vẫy tay với nó. Cái dáng người nhỏ con quen thuộc, từng quay lại kéo nó đi trong mưa. Cái hôm mưa Bảo nắm tay nó đi từng bước vào mái hiên vẫn còn nguyên trong trí nhớ. Nó vẫn cười dù hai hàng nước mắt đã chảy tự khi nào, đến khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng, nó vẫn đứng trông theo. Nó khóc đó, nhưng không đau đớn, nó vẫn cười cho đến khi chiếc xe khuất sau cánh cổng. Tự nhiên chẳng biết là thói quen hay phản xạ, nó quay đi nhìn xung quanh để … kiếm Giang. Không thấy ! Lúc này nó chỉ suy nghĩ đến Giang là nhiều nhất – yêu thương còn ở lại với nó. Khoa cười mỉm, tự nhiên chẳng biết đó là thói quen hay là phản xạ nữa ! Phù … ! Vậy là nó đã trở lại bình thường rồi, có khóc lóc thảm thiết thì anh Bảo cũng đi rồi, khóc cũng vậy thôi ! Thương anh Bảo quá ! Cánh tay anh kéo nó ra ngoài này cứ như là kéo nó ra khỏi cô đơn, buồn tủi mà nó sắp sửa lao vào vậy ! Nhưng đâu phải chỉ kéo có lần này !!! Khoa cười mỉm nữa rồi chạy thật nhanh về phòng, cứ nghĩ về cái gói quà của anh Bảo, nó háo hức xém té mấy lần. Nó bóc thật nhanh lớp giấy báo bên ngoài ra … Ý ! Một cái hộp hình chữ nhật. Nắp hộp, đáy hộp và hai bên làm bằng những thanh que bằng tre, loại que để xiên những xâu cá viên chiên thường thấy, phần đầu và đuôi hộp thì làm bằng tăm tre. Khoa cười tươi, cái này nó thường thấy Giang làm hoài, những que tre được dán với nhau bằng keo dán sắt, sau đó giũa phẳng lại, còn đối với tăm tre thì dùng kéo cắt phần nhọn ở đầu và đuôi rồi giũa cho đều, cứ như vậy sẽ được những mảnh hình vuông hoặc hình chữ nhật, rồi dùng keo dán sắt ghép tất cả lại thành một cái hộp. Khoa mở cái nắp hộp ra một cách chậm chạp, nó há hốc – Á !!! Một cây bút làm bằng 4 viên đạn AK47. Viên thứ nhất có vai trò là cái nắp. Viên thứ hai mài mòn đầu đạn, đủ để đưa cái ngòi bút ra ngoài. Viên thứ ba dính với viên thứ hai bằng keo dán sắt, thân bên trong nhét vừa khít một cây bút bằng nhựa nhỏ xíu, chiều dài cây bút ở trong được mài giũa cho bằng kích thước hai viên đạn. Viên cuối cùng là gắng chặt nhất, chỉ khi nào cây bút hết mực mới mở tới thôi. Đầu đuôi nhìn y chang nhau, phải dùng tay vặn nhẹ mới biết được chổ nào là nắp. Toàn bộ thân cây bút được chà bằng giấy nhám. Cây bút óng ánh vàng thêm với mùi tre nứa của cái hộp đã làm nó há hốc mồm !!! Mấy viên đạn này lấy từ những đợt đi diễn tập của trung đoàn chứ đâu. Lúc đó lính bộ binh, một đứa được phát 10 viên đạn. Nhưng tụi nó bắn có 1 viên. Lý do là bắn nhiều, khói thuốc súng trong viên đạn bám vào bên trong cây súng, mắc công tụi nó về phải … lau súng. Cho nên bắn một viên là đủ, còn lại đem về làm gì thì làm ! Anh Bảo bỏ hơn một ngày làm cái này tặng nó đây nè. Thương anh Bảo quá đi, hèn chi ổng cứ giấu hoài !!! Cả ngày hôm đó, Khoa ngồi trong phòng cứ mân mê cây bút trên tay, không dám lấy ra dùng. Lúc trưa đi ăn cơm nó cũng vác nguyên cái hộp theo. Cứ làm gì, đi đâu là nó kè kè cái hộp bằng tre trên tay ! Đến chiều. Tự nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, nó đang tính ra bãi thể lực nhưng rồi lại thôi, ngồi trong phòng mà nó cảm thấy lạnh run. Ông Lâm chiều nay ổng về nữa, hồi nãy ổng đi qua bên phòng họp họp giao ban mà quên mang cuốn sổ theo, rồi lát không biết lấy gì ghi vào nữa. Khoa cầm cuốn sổ, vừa ra khỏi cửa nó đã thấy bóng ông Lâm đi tới, cái vẻ mặt giống như là cảm ơn … và sau đó nó chỉ thấy toàn một màu đen. Kèm theo là vài tiếng gọi í ới. Cho đến bây giờ thì nó vẫn chưa biết là bị gì nữa. Mở mắt ra chỉ thấy một căn phòng màu trắng và vài dụng cụ y tế. Toàn thân bây giờ rệu rã, người thì lạnh run. Nằm một lúc nó thấy ông Lâm đi vào, mà ổng nói cái gì nó cũng chả biết, lâu lâu chỉ ừ hử vài tiếng cho ổng biết là nó có thể nghe ổng nói. Rồi nó lại miên man tiếp. Ngủ là việc duy nhất nó có thể làm lúc này. Thôi thì tạm biết là đang bị bệnh đi – nó tự nhủ rồi ngủ thiếp đi. Đến tối thì có người mở cửa phòng, đem vào một cái khay đồ ăn. Nó gắng sức ngồi dậy, tính nói cái gì đó nhưng không được, từng câu từng lời như kẹt cứng trong cổ họng. Đau nhói. Nó nhìn cái thằng mặc đồ xanh. Chắc là bác sĩ, Quân y cũng mặc đồ như lính thường thôi. Thằng đó nhìn nó một lúc rồi cười nói, bây giờ thì nó có thể nghe rõ được đôi chút – Sốt xuất huyết kèm theo tắt tiếng ! Vậy thôi, nhiêu đó cũng đủ nói lên tình trạng lúc bấy giờ rồi. Khoa đưa tay lên nhìn, hai bên cánh tay nổi những chấm đỏ đỏ li ti, lúc này nó đã cảm thấy đỡ được chút rồi. Gắng gượng ngồi dậy ăn chút đồ ăn, nó cố tìm ra cái nguyên nhân gây bệnh … Trời ! Phải rồi, cái hôm dầm mưa về phòng, rồi ngồi thừ lừ trong bóng tối cho muỗi chích nè, mà muỗi trên này toàn muỗi anophen không, chả phải muỗi cỏ hay muỗi thường đâu, thêm cái thể trạng của nó yếu thật, cả ngày cả tuần toàn ở trong phòng, ăn xong rồi nằm, có vận động gì đâu ? Hèn chi bây giờ đổ bệnh là phải ! Ủa … Nhưng mà mắc gì bị tắt tiếng vậy ? Đâu có hò hét gì dữ dội đâu ? Thiệt ! Đúng nản !!! Có phải khi bệnh thì đó là lúc bản thân cảm thấy cô đơn, hiu quạnh nhất phải không ? Đó là lúc mình biết bản thân muốn gì nhất lúc này phải không ? Chứ sao nữa !!! Khoa nhớ anh Bảo một, mà nhớ Giang tới mười. Nó muốn thấy Giang ngay lúc này. Không biết Giang có biết nó bị bệnh không nữa ? Không biết hôm qua tới giờ Giang có xuống kiếm nó không nữa ? Chắc không đâu … 2 đứa đang thi coi đứa nào cứng đầu hơn mà ! Bữa giờ không kèm cặp chắc được dịp nên quậy phá đã đời rồi, có thèm nhớ tới mình đâu ! Tự nhiên nó buồn quá, buồn muốn khóc đi được. Hay do nằm một chỗ rồi suy nghĩ lung tung ? Mà giờ có muốn ngồi dậy đi xung quanh cái phòng cũng không được nữa ! Có ngóc đầu dậy nỗi đâu. Thôi … tập trung ngủ tiếp ! … Đến giờ cái khái niệm thời gian đối với Khoa vẫn còn khá mập mờ. Khoa chẳng biết nó nằm đây đã bao nhiêu ngày rồi, cũng chẳng biết khi nào là sáng, tối. Nó chỉ thấy có ánh sáng là biết trời đang sáng thôi. Cái phòng này chỉ có một cái cửa ra vào, một cái toilet nhỏ, một cái gương, một cái tủ nhỏ, một cái ghế, một cái giường và một cái cửa sổ. Nhỏ xíu xiu. Những cái phòng này lính thường không có nằm, chỉ có sĩ quan trở lên mới nằm riêng vậy để tiện theo dõi và điều trị thôi, còn lính mà đưa từ dưới đại đội lên Quân y thì đều cho nằm chung một phòng rộng. Chắc ông Lâm xin cho nó vô đây nè, kiêm chức thôi mà cũng được ưu tiên dữ. Nhưng cái phòng này làm nó cô đơn và buồn tủi càng lúc càng nhiều hơn nữa, phải chi được nằm chung, có người nói chuyện qua lại cho đỡ buồn … ủa mà nó có nói được đâu ? Haizzz ! Cũng như không ! Thôi ngủ tiếp ! Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay. Ấm từ ngoài truyền vào trong da thịt, không lẫn với cái nóng sốt ở bên trong người. Nó rất khác, và rất ấm … ấm lắm. Khoa mở mắt ra nhìn, có thể đó là điều nó không mong đợi lắm nhưng dù sao đi nữa, ngay lúc này đây, điều đó vẫn tốt hơn. Hào đang nắm tay nó ! Khoa cười mỉm, tính ngồi dậy thì thằng Hào chặn nó lại, ghì nó nằm xuống – Thôi em nằm đi, anh ngồi một chút rồi ra đổi gác giờ nè ! Nói xong, nó đưa cho Khoa hai cuốn báo. Khoa cười, chụm hai đầu ngón tay lại, quẹt quẹt trên lòng bàn tay, ra hiệu kiếm thứ gì đó để ghi. Thằng Hào lấy trong túi áo ra một cây bút và đưa nó, Khoa ghi lên tờ báo “Cám ơn nha”, nó ngạc nhiên – Ủa ? Em không nói chuyện được hả ? Lắc đầu ! – Bị bệnh gì vậy, mất tiếng nói luôn rồi hả ? Khoa ghi tiếp “Sốt xuất huyết, không biết mấy ngày rồi, bị tắt tiếng nữa” – Hôm nay thứ ba, anh mua báo đem lên cho em thì không thấy em, anh hỏi cái anh Trợ lý trong phòng em thì ảnh nói em bệnh đang nằm trên Quân y. Anh hỏi thằng bác sĩ đang trực thì nó dẫn anh vô đây. Thấy em ngủ, anh tính để hai cuốn báo lên bàn rồi đi ra. Thôi em nằm nghỉ đi, anh ra đổi gác, gác xong anh vào đây với em. Anh đi nha ! … Đến ngày hôm nay thì Khoa cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, nó đã ngồi dậy được, vừa đọc báo vừa đung đưa hai chân, thỉnh thoảng còn đi lại vài vòng trong phòng nữa. Chắc vài hôm nữa là được về rồi ! Nhớ Giang quá … Giang đang làm gì vậy ? Mấy ngày nay không biết Giang có đi kiếm nó không nữa ! Giang còn giận nó không ? Bây giờ nó chẳng muốn hơn thua với Giang nữa đâu, nếu lúc này gặp Giang, nó sẽ cho Giang biết nó nhớ Giang đến nhường nào !!! Sao cứ về chiều tối là trời lại âm u, thêm nữa trong người cứ thời điểm này là lại thấy nóng sốt, đã vậy không biết chừng nào mới nói được nữa. Bệnh gì mà dai dẳng, ít lắm cũng cả tuần rồi, nản quá ! Cảm giác cô đơn lại kéo về nữa. Khoa đóng cửa sổ lại, ngoài trời mưa bắt đầu dữ dội hơn, nó kéo cái ghế ngồi kế bên cửa sổ, mấy cái cây trồng xung quanh Quân y tưởng như sắp đổ xuống trước những đợt gió mạnh. Bóng đèn phản chiếu hình ảnh của nó trong cái cửa kính, dù bên ngoài trời tối om nhưng những âm thanh rào rào thì mỗi lúc một mạnh, chắc đang mưa lớn lắm, lâu lâu còn nghe tiếng trời gầm vọng lại từ xa nữa. Khoa lên giường ngồi, nó lấy cuốn báo, lựa một trang giấy và gấp một đường nhỏ rồi xé dọc theo cái đường vừa gấp, nó cầm cọng giấy nhỏ vừa xé, gấp lại thành một ngôi sao. Một ngôi sao nhỏ xíu, méo mó ! Cứ như là niềm tin, hy vọng trong nó vậy. Cửa phòng mở ra, Khoa trông theo rồi lại mân mê ngôi sao nhỏ trên tay. Hào lại ngồi kế bên nó, sau vài câu nói bâng quơ, cả hai tiếp tục im lặng. – Anh quan tâm tới em nhiều như vậy, em có thấy phiền không ? Khoa nhìn theo, cười mỉm rồi lắc đầu, nó lấy cây bút ra và ghi lên cuốn báo “Người thấy phiền là anh chứ sao là em ?” – Sao lại là anh ? “Anh làm vậy là tự phiền lòng bản thân mình đó” – Không có đâu ! Anh cảm thấy vui là khác ! “Vui ?” – Anh không biết nói sao cho tường tận nữa, nhưng mà mỗi lần làm cái gì đó cho em, thấy em cười, là anh vui lắm. Khoa nhìn thằng Hào một chút đắng đo rồi ghi tiếp. “Đừng nói là anh có tình cảm gì với em nha” Thằng Hào cười, khoát tay qua vai Khoa – Nghĩ tùm lum rồi đó. … Một đứa ghi, một đứa nói. Đến khi chẳng còn gì để ghi và để nói nữa. Tự nhiên Hào quay qua, khẽ hôn nhẹ vào má nó, Hào chả biết sao nó lại làm vậy nữa. Chắc vì trời đang mưa lạnh quá, hay vì đôi mắt buồn cùng vẻ rũ rượi của Khoa khi bị bệnh làm Hào thấy … hấp dẫn quá ! Khoa nhăn mặt rồi xô nó ra. Một cảm giác bực dọc, ích kỷ len lỏi trong Hào – Nếu là thằng Giang thì nó được quyền làm vậy hả ? Khoa bặm môi lại, nó ghi thật nhanh lên cuốn báo rồi ném về phía Hào .“Đi về đi, anh chẳng so sánh được với Giang đâu, đừng đem Giang ra đây”. Khoa nằm xuống quay mặt vào tường, nó chả thèm để ý thằng đó có về không nữa. “Thằng tồi tệ, thấy nó tử tế với mình, quan tâm mình, tưởng tốt lắm, ai dè mục đích cuối cùng chỉ để … .Thôi từ mai tránh mặt nó đi, không cần bất cứ thứ gì từ nó nữa. Thằng môi mỏng chết tiệt”. Bịch !!! Tiếng tờ báo rớt xuống sàn. Khoa quay qua thì Hào đã chồm lên người nó, hai tay vòng xuống dưới ôm chặt lấy nó. Bị bất ngờ, Khoa chưa kịp phản ứng thì bờ môi nóng ấm của cả hai đã chạm vào nhau. Một cách ngấu nghiến, thèm thuồng ! Ngoài trời mưa vẫn rất lớn và rất lạnh. Khoa vùng mạnh ra, đạp nó té xuống ngay chỗ cánh cửa phòng. Khoa nhăn mặt, dùng cái mền che người lại, như một cách tự vệ. Hào từ từ ngồi dậy, nó thì thào trong hơi thở mạnh – Anh xin lỗi ! Hào quay qua … khoá chốt cửa, nó đi tới, tiếp tục khống chế. Sức lực của một đứa bị bệnh so với sức lực của một đứa khoẻ mạnh thì rõ ràng là không thể chống cự lại, thêm nữa thằng Hào vốn đô con, nó dễ dàng kéo Khoa xuống chính giữa cái giường, hai tay Hào gì chặt hai tay của nó, tiếp tục màn hôn đầy cưỡng chế. Khoa quay đầu lia lịa, tránh những cái hôn mà Hào đang cố. Khoa muốn thét lên nhưng không thể, tiếng mưa ồn ào, dữ dội ngoài kia đã nuốt chửng những âm thanh giằng co trong phòng. Hào vẫn thở mạnh, gương mặt hiền từ, ngây thơ giờ đã biến mất, Khoa giờ chỉ thấy vẻ khốn nạn trên gương mặt đó. Khoa khóc. Nhưng những giọt nước mắt chẳng thể làm thay đổi được gì, Hào giờ không còn là thằng Hào nữa rồi, nó không làm chủ được bản thân nữa, ham muốn và bản năng đang khích thích nó tột độ. Hào thôi không hôn Khoa nữa, nó chồm dậy, một tay nó siết chặt hai tay Khoa, tay kia kéo cái quần xuống … Khoa bặm môi lại, nó lắc đầu mà nước mắt vẫn chảy dài. Đôi mắt hướng ánh nhìn nài nỉ, van xin lên thằng Hào, chốc chốc nó lại vùng vằn để cố thoát ra nhưng không mấy ăn thua. Ngoài trời, mưa vẫn rất lớn. … Trong đầu Hào bây giờ chẳng thể nghĩ gì khác ngoài “chuyện đó”, nó bây giờ không khác gì một con thú khát tình. Vẫn giữ chặt hai tay của Khoa, Hào đưa tay kia xuống “tự tạo cảm giác”, tiếng khóc thút thít và đôi mắt đẫm nước của Khoa chỉ làm nó thêm hứng thú. Càng lúc càng nhanh, đến khi cơ thể đã cảm nhận được đỉnh điểm sắp đến, Hào từ từ bỏ ra. Khoa vẫn ngậm chặt miệng, nó cố tình đưa tay tách cái miệng đó ra nhưng Khoa vẫn ngậm chặt, nó thở mạnh rồi dùng tay bóp cổ Khoa. … Nghẹn !!! Khi đã hết sức chịu đựng, nó mở miệng ra, thở mạnh … và đó cũng là lúc thằng Hào chồm người lên ! Khoang miệng đã bị chiếm trọn ! Cái mùi nồng nồng, hôi hôi lúc thì rõ ràng, lúc thì thoang thoảng, khớp với từng cái nhấp người. Giờ đây mọi thứ đã nhạt nhoà trong mắt Khoa, nó chẳng còn chút sức lực nào để chống cự lại, nó chỉ biết khóc và chịu đựng trò-đồi-bại mà thằng Hào đang làm với nó. Càng lúc, những cái nhấp tới càng mạnh, Khoa cảm thấy hai tay nó đang bị siết vào rất chặt, rồi tiếng rên khẽ của thằng Hào … rồi một chút đăng đắng và mằn mặn, sau cùng cảm giác khô khốc trong cổ họng … tất cả đã chảy hết vào trong người nó ! Lả người, Khoa muốn đá thằng Hào một cái thật đau nhưng chẳng còn chút sức lực nào nữa. Khi chắc chắn Khoa đã nuốt trọn tất cả, Hào từ từ buông hai tay của Khoa ra và vòng tay ôm lấy nó. Nằm gọn trong lòng thằng Hào, cái bản tên “Phan Vỹ Hào” đập vào mắt nó. Khoa khóc nhiều hơn nữa, dù rằng lúc này nước mắt chắc đã cạn, một tay che miệng, tay kia gắng sức tát thật mạnh vào mặt thằng Hào. Cùng lúc đó, tiếng còi điểm danh vang lên, lẫn vào trong tiếng mưa xối xả ngoài trời. Hào buông nó ra, đứng dậy, đưa tay lên xoa xoa cái mặt, Hào nhìn nó cười khẽ rồi đóng cửa phòng đi ra ! Cô đơn và buồn tủi xâm chiếm trọn căn phòng. Khoa kéo cái chăn lên, vừa lúc tính chui vào đó mà khóc, bất ngờ có cái gì đó rớt ngay chân nó rồi lăn xuống nệm. Khoa nhìn theo, một ngôi sao nhỏ xíu, nhưng méo mó. Như là niềm tin, hy vọng và tình yêu trong nó vậy. Nắm ngôi sao trong tay, nó vẫn khóc rấm rứt. Ngoài trời, mưa vẫn rất lớn … và rất lạnh. hết tập 3 Tập 4 Thú rừng. – Mày bỏ cái mền ra coi, cả tuần nay tao không thấy cái mặt mày đâu hết. Bệnh gì mà dai dẳng vậy ? Ông Lâm vừa nói vừa nhăn nhó, cái giọng Bình Định sao hôm nay chua chát quá xá. – Bây giờ khoẻ được chút thì đi về phòng nằm, không có nằm ở đây nữa. Đáp lại chỉ là tiếng gầm gừ trong cái chăn. Ông Lâm thở dài – Dưới Hậu cần ai cũng hỏi thăm mày hết kìa, hết bệnh thì về lẹ đi, nằm đây còn chán hơn đó mày biết chưa ? Cái thằng thiệt tình ! Nó nghe tiếng đóng cửa phòng, rồi tiếng dặn dò gì của ổng với ai ngoài đó. Rồi tất cả lại trở nên yên ắng như cũ. Buổi sáng tinh mơ, sau cơn mưa đêm, những tia nắng trong và ấm hơn. Nhưng trong tâm hồn vẫn chẳng khá hơn chút nào. Mất rồi … ! Trong trắng của nó … ! Lần đầu tiên của nó … ! Điều nó mong và gìn giữ cho người bạn đặc biệt của nó … ! Đã bị người khác cướp mất rồi ! Bây giờ mọi suy nghĩ và mong ước trong đầu Khoa, tất cả đều bắt đầu bằng chữ “nếu”. “Phải chi mình không cứng đầu, cố chấp. Mình và Giang đã không giận nhau, và có lẽ tối qua Giang sẽ ở đây, và chuyện đó sẽ không xảy ra.” “Nếu mình không dễ dãi với bản thân, chấp nhận những cái quan tâm của thằng Hào, để càng lúc nó càng tiến sâu hơn vào cuộc sống của mình, và rồi …” “Giang ơi … anh đừng tìm em nữa, em không xứng đáng với anh nữa đâu. Từ cái nhìn, cái ôm, đến những yêu thương từ anh, em không xứng đáng nữa. Em cũng chẳng đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt sâu của anh nữa.” “Hết rồi, kết thúc rồi ! Lý do ngày đó em bỏ anh đi cũng là điều mà em mong muốn nhất từ anh. Anh hãy cố gắng thực hiện điều đó đi, dù rằng nó rất khó, và rất đau. Cứ nghĩ đơn giản như vậy là mình chia tay, nhưng thật sự không đơn giản như vậy đâu ! Anh hãy quên em đi. Giang ơi … !” Khoa sẽ nói những điều đó cho Giang nghe, khi mà nó có thể nói được. Dù rằng nó đã rất đau đớn khi quyết định sẽ như vậy ! Uể oải đứng dậy, nó mở cửa sổ ra. Không khí buổi sáng sớm dịu nhẹ tràn vào trong phòng, nó hít một hơi thật khẽ rồi lại thở dài thườn thượt. Hình như trong người đã bớt mệt mỏi rồi hay sao đó. Có lẽ nó cũng gần hết bệnh rồi. Nhưng vẫn chưa nói được ! Chiều hôm đó Quân y trả nó về lại Hậu cần, đi cùng là thằng bác sĩ. Nó đứng nghe dặn dò rồi nhận một mớ thuốc từ tay thằng đó. Ai gặp nó cũng hỏi thăm tới tấp, nó chỉ có thể cười mỉm và gật đầu rồi lại về phòng. Sao tự nhiên nó thấy lạ lẫm quá, cứ như là lần đầu tiên anh Vinh dẫn nó xuống đây vậy. Chợt nhớ tới cái hộp bút bằng tre, nó chạy nhanh vào phòng trong, mở cái hộc tủ ra. Cái hộp vẫn còn nguyên, cây bút bên trong vẫn còn đó. Nó nhìn cây bút, trong lòng giờ đây hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn chút cảm xúc gì nữa. À, vẫn còn chứ, một ý nghĩ vẫn còn rất mãnh liệt trong đầu nó lúc này … “phải chấm dứt thôi”. … Những chỗ như Ban Tham Mưu, Ban Chính Trị, Ban Hậu Cần – Kỹ Thuật. Chỉ khi có nhiệm vụ hay ai gọi lên thì mới được lên, chứ lính thường mà bén mảng lên là bị chửi chắc. Duy nhất chỉ có dưới Hậu cần là ít sĩ quan, bình thường Giang hay xuống buổi tối để kiếm Khoa, chứ ban ngày mà lên hỏi tìm anh chẳng dám. Mấy bữa nay trong nhà ăn cũng chẳng thấy Khoa đâu, có hôm Giang bạo gan đi vào trong phòng tìm luôn, nhưng chẳng có ai. Cũng hơn cả tuần rồi, không biết Khoa có xin về không nữa. Thiệt khổ quá, sao mà cứng đầu quá không biết, giận gì giận dai hơn đĩa nữa. Cả tuần nay không bị ngắc nhéo, không được ôm hôn sao thấy khó chịu trong người quá, nếu gặp lại được anh sẽ cho nó biết anh nhớ nó đến nhường nào, mặc cho nó cười anh vì anh làm huề trước, hay nó xiên xỏ thế nào cũng được, miễn được gần gủi với nó là anh vui rồi. Nghĩ tới đó, Giang cười khẽ. Và sau một tuần mong mỏi trong dai dẳng, cuối cùng anh cũng thấy bóng dáng của nó trong nhà ăn. Giang ăn vội phần cơm rồi ra cái bật thềm ngay hành lang phía sau dãy nhà ăn ngồi. Cái hướng mà Khoa hay đi về, chờ mãi, đến khi chỉ còn lác đác vài đứa trong nhà ăn. Giang ngóng tới ngóng tui, cuối cùng cũng thấy Khoa đi ra. Cả cái hành lang dài giờ chỉ còn có hai đứa, Giang háo hức đi tới trong khi nó vẫn còn đứng im đó. Hai người nhìn nhau không nói gì, bất giác anh vòng tay ôm nó, môi anh kề sát vào … và nó quay mặt đi nơi khác. Chưa bao giờ anh thấy nét vô hồn lại hiện rõ trên đôi mắt buồn đó. Nó đưa tay đẩy nhẹ anh ra và bước đi tiếp. Giang chạy ngược lại, đứng trước mặt nó, lóng ngóng – Em còn giận anh nữa hả ? Thôi cho anh xin lỗi, nha Khoa ! Nó vẫn nhìn anh, chẳng có cảm xúc gì trong đôi mắt đó. – Em sao vậy ? Đừng có lạnh nhạt với anh vậy chứ ? Nó vẫn nhìn anh ! – Khoa … nếu như vậy mà em thật sự giận anh, thì có đáng không hả ? Giang ngập ngừng nhìn vào đôi mắt đó rồi nói tiếp – Mấy bữa nay anh ở trong trung đội không à, anh đâu có đi đâu đâu ? Đâu có đi leo rào ra ngoài nhậu nhẹt nữa đâu, anh hứa gì với em anh vẫn giữ lời mà ! Em nói đi, giờ em muốn anh hứa gì, làm gì cho em nữa, anh cũng làm hết ! Em nói đi, nói đi Khoa !!! Nó vẫn im lặng. Giang chỉ thấy nó cười nhẹ rồi một giọt nước mắt long lanh nhỏ xuống ! – Khoa, anh nhớ em, ANH NHỚ EM LẮM. Đừng bỏ anh đi nữa ! Nó quay lại nhìn anh, cái cười mỉm kèm theo vài giọt nước mắt nữa rơi xuống. Rồi nó lại bước đi tiếp. – KHOA, em quay lại đây đi, EM ĐỪNG NHƯ VẬY NỮA ! KHOA !!! … “Không phải … đó không phải là giận hờn vu vơ đâu. Có cái gì đó quyết liệt và dứt khoát trong đôi mắt đó lắm. Không phải Khoa đang đùa giỡn với mình đâu … Em sao vậy Khoa ? Cho anh một cái lý do gì đó đi. Sao em lại im lặng như vậy chứ ? Em có thể nói dối mà ! em nói đi, bất cứ từ nào cũng được … em nói đi !” … Nó đưa tay lau nhanh giọt nước mắt, chân vẫn cứ bước dù sau lưng có một người đang rất mong nó quay lại. “Khoa !” “Khoa ?” “Khoa chết rồi … anh đừng kêu cái tên đó nữa !” “Tất cả … kỷ niệm, yêu thương, nỗi nhớ … đều chết theo cái tên đó rồi. Anh đừng kêu em là Khoa nữa.” “Muốn anh hứa gì, làm gì cho em ? Điều em muốn em đã từng nói với anh trước khi em rời xa anh đó ! Anh quên rồi sao ? Hay trong thoáng qua anh không nhớ ? Nếu có một lúc nào đó anh nhớ lại, thì hãy cố gắng thực hiện, anh nhé !” Nó cười nhạt. “Tự dưng lại mất tiếng lúc này ? Hay thật ! Như vậy là được rồi, khỏi phải nói thêm gì nữa !” “Mình đã quyết định được rồi đó. Từ nay mình sẽ cố … cố quên Giang và cố tập sống trong một cuộc sống không có Giang.” Tưởng sẽ yên lòng với cái suy nghĩ đó, nó về phòng rồi lại đổ nhào xuống giường và bật khóc. … Buổi trưa thật êm ả, chốc chốc lại có vài cơn gió mạnh tạt ngang qua chỗ Giang ngồi. Dãy hành lang dài hun hút làm Giang cảm thấy như đang bị lạc lỏng, chơi vơi ở một nơi nào đó. Trong đầu lúc này chồng chất những lý do, suy nghĩ và những câu hỏi. Chợt, Giang nhớ lại lúc anh và nó gặp nhau, rồi cái buổi chiều lộng gió hôm đó, từng câu từng lời của lúc đó, Giang thở dài. Không lẽ sẵn cái chuyện anh và nó giận nhau, nó lại đem cái lý do đó ra nữa sao ? Nhảm nhí thật, cái lý do đó lúc này chả có sức thuyết phục chút nào. Đúng ra nó hoàn toàn không ăn khớp với cái ánh mắt của Khoa lúc đó. Không được, chẳng có cái chuyện anh lại chịu trận như hồi đó nữa đâu, ngày mai anh sẽ xuống gặp nó, nói cho thật rõ ràng mọi chuyện. Bây giờ về ngủ trưa đã, buồn ngủ quá rồi. Giang đứng dậy, lững thững đi về phòng. Và … Chưa bao giờ ! Cảm giác của ngày xưa lại hiện ra rõ ràng như lúc này. Bực tức và hoang mang, Giang bước những bước chân thừa đi khắp nơi dù chẳng biết mình đang bước đi đâu nữa. ————— Thuộc truyện Cuốn nhật ký của anh bộ đội – FULLCuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 2Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 3Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 4Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 5Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 6Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 7Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 8Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 9Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 10Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 11Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 12Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 13Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 14Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 15Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 16Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 17Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 18Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 19Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 20Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 21Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 22Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 23Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 24Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 25Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 26Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 27Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 28Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 29Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 30Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 31Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 32Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 33Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 34Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 35Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 36Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 37Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương 38Cuốn nhật ký của anh bộ đội - Chương Cuối
Ngày ấy tôi chưa biết khái niệm đồng tính là gì mặc dù tôi biết cảm gíác của mình không bình thường như những người con trai khác. Tôi thích ngắm nhìn các anh chàng cao to , đầy nam tính và lớn tuổi hơn mình. Rồi ngày đó cũng đã đến , ngày tôi rời gia đình và nhập ngũ vào khoảng tháng 9 năm 1991. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi phải sống xa gia đình và trong môi trường tập thể toàn là men không. Tôi lo sợ vô cùng vì không quen sinh hoạt tập thể trong quân trường , điều kiện vật chất thiếu thốn , không phòng tắm riêng , không phòng vệ sinh riêng, và vì là tân binh nên bị kiểm soát rất chặt chẻ . Tất cả lính mới phải đi vệ sinh chung , phải tắm chung , thay đồ chung , đi tiểu chung , đi ngũ chung và luôn bị giám sát bởi các trung đội trưởng và tiểu đội trưởng vì họ sợ chúng tôi đào ngũ. Và cũng chính vì vậy mà tôi đã phải cố gắng thật nhiều để tỏ ra mình là men. Nhưng 1 thời gian không lâu mọi người cũng đã bắt đầu nghi ngờ tôi , lúc đó tôi rất sợ mỗi lần phải tắm và thay đồ chung , tôi cố tình tắm thật chậm để được thay đồ sau cùng khi không còn ai ở đó nữa . Nhưng thật ra còn 1 người ở đó và luôn để mắt đến tôi xem thái độ tôi như thế nào ? Đó là anh trung đội trưởng , người giám sát lính mới xem sau khi tắm xong tất cả có vào trại hay không ? hay tìm đường đào ngũ. Lúc đầu tôi cũng ngại lắm nhưng dần dần tôi cũng quen vì chỉ có mình anh thôi , tôi cũng yên tâm rất nhiều . Thỉnh thoảng tôi hay xin anh cho tôi tắm sau cùng và anh cũng đồng ý , 1 vài lần anh chủ động lấy nước từ giếng lên giúp tôi và cũng có lần chúng tôi tắm chung với nhau. Nhưng khi thay đồ tôi vẫn là người sau cùng , tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều vì không phải sinh hoạt tập thể với bạn lính nữa , chỉ mình tôi và anh hay đứng xa xa như để canh gác tôi nhưng thực ra anh tin tưởng tôi nhiều hơn nên anh không còn sợ tôi đào ngũ nữa và hơn thế nữa tôi đã bắt đầu có cảm tình với anh bởi cá tính mạnh mẽ của anh , tôi tin tưởng anh nhiều hơn , và tình cảm đó ngày càng lớn ngày chúng tôi phải ra thao trường học và tập ngắm bắn , anh hay đến nằm bên cạnh tôi khi thì chỉ dẫn khi thì chọc phá. Tình cảm của chúng tôi ngày càng lớn dần lên , những giờ giải lao tôi hay đến bên anh nói chuyện , nằm gối đầu lên bụng anh và đùa giởn 1 cách hồn nhiên như 1 đứa trẻ , tôi cảm thấy thời gian tân binh qua rất nhanh không giống như những ngày đầu mới nhập ngũ. Có những buổi tối chúng tôi thường treo võng ngoài sân để nằm và tôi hay nói đùa với anh là " em yêu anh rồi anh biết không? " , anh trả lời rằng " anh không biết và anh không muốn biết ". Tôi làm nũng "Anh phải biết , anh phải biết " . Lúc đó anh hay quấn võng kín mít quanh mình không cho tôi thấy mặt và anh nói "anh không nghe gì hết" và tôi cứ việc nói "anh phải nghe , anh phải nghe..... " . Tình yêu tôi dành cho anh hồn nhiên và trong sáng vô đông năm đó lạnh hơn mọi năm rất nhiều hay chỉ vì lính chỉ có 1 chiếc chăn mỏng nên tôi thấy lạnh , tôi đã không ngủ được nhiều ngày liền vì lạnh , mặc quần áo dài , mang vớ chân mà tôi vẫn bị lạnh không tài nào ngủ được. Anh tiểu đội trưởng của tôi bảo sang ngủ với ảnh cho ấm vì giừong tôi và anh ấy cạnh nhau , nhưng tôi ngại và tôi đang yêu anh. Và cái đêm định mệnh nghiệt ngã đó đã đến , trưa hôm ấy anh bảo tối xuống ngủ với anh cho ấm vì tôi nói với anh là lạnh tôi không ngũ được. Tôi rất vui vì lời đề nghị của anh và tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là ngủ 2 người trên 1 giừong sẽ ấm hơn và tôi sẽ có giấc ngủ ngon sau 1 này tập luyện mệt mỏi trên thao trường với nhiều ngày mất ngũ .Đêm đó tôi xuống ngủ với anh và tôi thật sự có 1 giấc ngủ ngon vì ấm . Đến nửa đêm tôi nghe anh chạm vào vai tôi , tôi mở mắt thấy anh lấy chăn của mình đắp thêm cho tôi , tôi ấm thật sự và cảm động rất nhiều , sau đó anh quay lưng lại và tiếp tục ngủ trong tư thế co ro vì lạnh , tôi thấy vậy nên kéo chăn đắp lên người anh và quay sang ôm anh , anh quay người lại và ôm tôi thật chặt, tôi và anh ghì sát vào nhau , tôi vùi đầu vào ngực anh và nằm trong vòng tay săn chắc của anh. Anh nhẹ nhàng đẩy tôi xuống 1 chút và anh trườn người lên cao hơn , tay anh cởi nhẹ cút quần và tụt xuống , tôi hoàn toàn vô thức và chỉ làm theo bản năng của mình , tôi hôn nhẹ lên và bắt đầu ngậm của anh vào miệng lúc đó tôi quá khờ khạo trong chuyện ấy vì là lần đầu tiên mà , anh nhẹ nhàng chuyển động ra vào 1 cách nhịp nhàng , có lúc anh đi quá sâu nên tôi muốn nôn , anh thường xoa vào lưng tôi những lúc như vậy , anh tiếp tục nhẹ nhàng như thế rồi bổng nhiên anh ghì chắt lấy tôi , tôi cảm giác anh đang làm nhanh hơn , mạnh hơn và từng giọt , từng giọt bắn vào miệng tôi , tôi không biết làn gì lúc đó nên ngậm lại trong miệng , anh rút ra và kéo tôi lên , anh bảo tôi nuốt đi , tôi làm theo và 1 vị đắng lan trong cổ họng tôi , tôi nói với anh đắng quá , anh bảo sẽ lấy nước cho tôi uống , nhưng tôi giữ anh lại và nói không cần đâu , vì tôi không muốn đánh thức những bạn lính đang ngủ xung quanh và sợ họ biết chuyện , anh ôm chặt tôi vào lòng và chúng tôi ngủ đến hôm sau , lúc ăn sáng anh đã bỏ ra sau trại mà không ăn sáng cùng tôi và mấy anh tiểu đội trưởng khác , tôi lấy cho anh 1 chén cơm và mang ra sau trại , anh nói sao em làm như vậy mọi người sẽ nghi ngờ chúng ta mất , tôi nói với anh rằng chúng ta thỏa thuận sẽ phủ nhận chuyện này nếu có ai hỏi , chuyện này chỉ có anh và em biết mà thôi. Nói là nói vậy chứ mọi người trong trung đội của tôi ai cũng biết tôi yêu anh , mặc dù họ không nói ra hoặc chỉ nói xa gần thôi , tôi luôn cười và bảo "không" với bất kỳ ai hỏi đến , lúc này tôi là trung tâm điểm của đại đội tôi đang sống , nhiều anh trung đội trưởng , tiểu đội trưởng khác cùng bạn lính cùng khóa bắt đầu tán tỉnh và tiếp cận tôi , họ tìm đủ cách lôi cuốn tôi và cố tình đi theo tôi những lúc tôi tắm 1 mình . Các bạn cũng biết trong đơn vị lính không có con gái ,chỉ toàn là men bị học tập trung 3 tháng quân trường không có con gái thì họ khó chịu thế nào ? Nhưng lúc đó tôi chỉ có anh và dành cho anh tất cả tình cảm của mình , tôi không quan tâm đến ai khác ngoài anh , và anh cũng bắt đầu kiểm soát tôi không cho tôi đi đâu 1 mình cả. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tôi có được , nhưng hạnh phúc chỉ mỉm cười với tôi chỉ khoảng 10 ngày , đến ngày cuối cùng ra trường tôi và anh phải xa nhau trong nước mắt , hôm đó là lần đầu tiên tôi biết uống bia , tôi mua bia uống với anh , đến lúc xỉn thì tôi khóc , anh cũng buồn , anh dìu tôi vào giừong ngủ đến chiều thì tôi tỉnh dậy thấy anh vẫn ngồi cạnh tôi , tôi thì thào "em yêu anh , yêu anh trọn đời , chỉ có mình anh thôi " , anh cười buồn mà không nói , chỉ nắm tay tôi xiết chặt , tôi biết anh cũng rất buồn nhưng anh không nói , có lẻ anh sợ tôi khóc trước mọi người. Tối đêm cuối cùng đó tôi , anh và vài người bạn lính trốn ra ngoài uống cafe đến khoảng 10 giờ thì quay về doanh trại ngủ để chuẩn bị sáng hôm sau giao quân cho đơn vị khác sau 3 tháng tân binh. Đêm đó tôi và anh không ngủ được , tôi nằm trên cánh tay anh và khóc , anh lặng lẻ lau từng giọt nước mắt cho tôi suốt cả đêm , có lẻ trong cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ tìm được 1 người đàn ông như thế. Anh nói dù sau này có ra sau đi nữa thì anh vẫn xem em như em ruột của anh. Khi anh nói thế tôi biết là sẽ có 1 ngày anh xa tôi vĩnh viễn để lập gia đình vì anh là men mà , và tôi luôn chuẩn bị tinh thần đón nhận ngày nghiệt ngã đó .Sáu tháng sau , tôi vẫn ở lại đơn vị củ còn anh về sư đoàn 5 đóng quân ở Tây Ninh , anh viết thư bảo là sẽ xuống thăm tôi tại nhà , tôi hồi hộp chờ đợi ngày tái ngộ và linh cảm bảo với tôi có thể anh sẽ đến sớm hơn ngày anh chỉ định trong thư , tôi xin phép đơn vị về nhà trước 1 ngày theo hẹn , và khoảng 1 giờ sau khi tôi về đến nhà thì anh cũng tìm được nhà tôi , lúc đó chỉ có tôi và mẹ đang nói chuyện với nhau và anh đến , tôi mừng đến nổi không làm chủ được mình , tôi chạy ra ôm chầm lấy anh và anh cũng xiết chặt vai tôi , nhìn thấy mẹ anh buông tôi ra và cúi đầu chào mẹ . Mẹ tôi cũng quý anh vì có lẻ tôi ca tụng về anh quá nhiều , và những ngày còn tân binh , mỗi tuần mẹ đều đi thăm tôi và anh cũng hay ngồi nói chuyện với mẹ .Tôi cảm thấy có lổi với mẹ rất nhiều vì mẹ không biết là tôi đang yêu anh , mẹ chỉ nghĩ đơn giản là anh tốt bụng nên tôi mến anh. Đêm của 6 tháng xa cách nhớ nhung , chúng tôi lao vào nhau cuồng nhiệt hơn , đam mê hơn và hạnh phúc hơn. Chúng tôi không nói nhiều mà chỉ nhìn nhau, ôm chặt nhau như sợ phải xa nhau lần chuyện hợp rồi tan là chuyện thường tình của thế gian có mấy ai tránh khỏi , tôi và anh cũng vậy. Anh ở lại với tôi 2 đêm yêu thương và hạnh phúc rồi anh cũng quay về đơn vị và tôi cũng phải thế . Ngày tôi đưa anh ra bến xe cũng là ngày buồn nhất của tôi ,tôi hỏi anh khi nào mình gặp lại nhau , anh đáp rằng chưa biết được , tôi bảo anh 6 tháng nữa là tết và anh cũng sẽ xuất ngũ , anh hãy đến thăm em nhe , anh chỉ im lặng mà không trả lời , anh lên xe và tôi đã vội vàng quay lưng lại và chạy thật nhanh , tôi sợ những giọt nước mắt của tôi làm anh buồn hơn , về đến nhà đem xe vào gặp mẹ và mẹ hỏi " con khóc à ?" , tôi chỉ khẻ gật đầu rồi đi vào phòng. Mùa xuân năm 1993 , anh đã xuất ngũ trước tết 2 tuần , tôi cũng viết thư cho anh và hẹn sẽ chờ anh ở nhà trong những ngày tết , tôi mong anh từng ngày , mùng 1 , mùng 2 , mùng 3 và ...... anh đã không đến , tôi buồn và khóc thật nhiều mỗi buổi tối . Tôi xin phép ba mẹ cho tôi qua tìm nhà anh nhưng ba không cho tôi đi với lý do tôi sẽ phải đi ghe sang sông để vào nhà anh , và trên con sông đó tôi có 1 người anh họ đã chết ngay đoạn mà tôi sẽ phải đi qua , tôi rất buồn và lo lắng anh sẽ quên tôi , anh sẽ cưới vợ vì lần gặp nhau 6 tháng trước anh đã rất buồn và không hẹn ngày quay lại thăm rồi đúng như tôi lo lắng , anh đã lấy vợ mà không nói với tôi một lời , dù một lời thật cay đắng .... Làm sao tôi biết được anh lấy vợ ư ? Linh cảm hay giác quan thứ 6 gì đó đã cho tôi cảm nhận được ngày tân hôn của anh , tôi khó chịu , bồn chồn và quyết định xin nghĩ phép về kiếm nhà anh nhưng thủ trưởng của tôi đã không chấp thuận , ông ta bảo cuối tháng mới được về , vậy là tôi phải cố gắng chờ đợi đên cuối tháng .Nghiệt ngả cho tôi , cố gắng tìm kiếm mãi cuối cùng tôi cũng tìm được nhà anh , ngôi nhà chử đinh nằm sâu trong những con kinh ngoằn ngoèo , tôi phải mất khoảng gần 2 tiếng đi ghe nhỏ vào những con kinh đó và hỏi thăm , đến lúc tôi hỏi thăm được nhà anh cũng là lúc tôi muốn té ngất xuống con kinh đó vì người chỉ đường hỏi tôi rằng " Phải thằng Du mới cưới vợ hồi đầu tháng không ? " tôi choáng váng trả lời rằng "con không biết" , bà dì đó khẳng định lại 1 lần nữa "Đúng là con bác Hai rồi , nó mới cưới vợ hồi đầu tháng đó". Tôi chới với muốn ngã xuống sông , bà dì chèo ghe la lên "ngồi xuống để té bây giờ" , rồi người ta chỉ đường cho tôi lên bờ đi , nhưng lổ tay tôi lúc đó lùng bùng rồi nên không nghe được gì hết , tôi cố gắng leo lên bờ và không quên trả tiền bà dì chèo ghe , cám ơn bà và cho bà toàn bộ trái cây tôi mua để đem theo , có 2 đứa trẻ dẫn đường cho tôi đi , tôi đi 1 đoạn rồi bảo 2 đứa trẻ đi trước đi , tôi đi sau cũng được , tôi tựa lưng vào 1 gốc dừa , ngồi gục xuống , tay chân bủn rủn , vừa đói , vừa khát , vừa bị sốc . Khoảng 20' sau tôi cố gắng lê từng bước chân mệt mỏi đi tìm nhà bước qua khoảng sân rộng để phơi lúa , không thấy ai ở nhà trước , tôi bước tiếp đến giang nhà phía sau , anh đang nằm trên võng , ba anh đang chẻ tre , và 1 đứa em trai đang ngồi trên giừong tre , anh bật ngồi dậy thật nhanh khi thấy tôi , giới thiệu tôi với ba anh , em trai và dẫn tôi lên nhà trên , khi đi qua khoảng sân rộng anh kề vào tai tôi nói nhỏ "anh cưới vợ rồi" , tôi mỉm cười đau đớn "em biết rồi".Đêm đó tôi được sắp xếp ngủ với em trai anh ở nhà trên , ba mẹ cũng ở nhà trên , anh và vợ mình ngủ trong buồn ở nhà dưới . Tôi không ngủ suốt đêm , nước mắt chảy dài , tôi không dám khóc lớn sợ em của anh nghe thấy, còn anh tôi biết anh cũng không ngủ suốt đêm vì anh cứ đi ra đi vào hoài , lục đục ở nhà dưới , rồi lúc thì trong buồng ngủ của vợ chồng anh .Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm để rửa mặt thật kỷ để anh không nhận ra là tôi khóc , nhưng khi tôi bước ra ngoài lu nước bên hông nhà thì anh đã đứng sẳn đó rồi , lấy kem đánh răng trét lên bàn chải và đưa cho tôi , tôi rùng người muốn bật khóc thật lớn vì anh vẫn quan tâm đến tôi , nhưng tôi cố ghìm lại được vì sợ gia đình anh biết và nhất là vợ anh , tôi vẫn luôn yêu anh dù rằng tôi đang đau khổ tột cùng , tôi muốn anh có 1 gia đình hạnh phúc , tôi không muốn phá vở hạnh phúc anh đang có , và cả sỉ diện của tôi nữa , 1 thằng con trai sáng đơn giản bằng 1 tô mì gói mà vợ anh nấu , cho tôi , cho cả 2 vợ chồng anh , họ ngồi trước mặt tôi , và tôi cố nuốt những sợi mì cay đắng , nuốt đến đâu nghẹn đến đó , chỉ được 2 đủa mì là tôi không ăn nữa , tôi xin lổi vợ anh là tôi mệt nên ăn không được , anh hiểu nên nói "để đó đi , anh ăn dùm cho" , tôi lẳng lặng lên nhà trên và xin phép ba mẹ anh tôi về , ông bà ngõ ý giữ tôi lại vì họ nhận tôi làm con nuôi , tôi xin lổi và hẹn dịp khác vì tôi phải về lại đơn vị .Hai tháng sau , một ngày cuối tháng tư nắng cháy , tôi lang thang bên 1 bờ hồ cạn nước trong đơn vị tôi đóng quân , bất chợt tôi nhớ đến sợi dây chuyền inox anh tặng tôi lúc ra quân về đơn vị mới , và mấy tháng trước lúc đến đây bơi nó đã bị đứt và rơi xuống đáy hồ , tôi không cách nào tìm được vì nước sâu , bây giờ nước cạn rồi , những đụn cát trắng xóa nổi lên đây đó dưới đáy hồ , tôi quyết định xuống và tìm , chẳng biết có phải ý trời hay không ? tôi ngồi xuống 1 đụn cát và lấy tay cào ra , 1 sợi dây màu trắng hiện ra , tôi nhặt lên và khóc , tôi nghĩ không biết có khi nào tìm được vật sẽ tìm được người chăng ? nhưng tôi biết đó chỉ là hy vọng hảo huyền vì anh đã có vợ rồi anh sẽ không tìm thăm tôi nữa . Tôi thật sự ngỡ ngàng khi anh xuất hiện ngay ngày hôm sau khi tôi nhặt sợi dây chuyền , tôi mừng vì gặp lại anh , và cũng buồn vì đã mất anh , đêm đó tôi cũng đã khóc suốt đêm trong vòng tay của anh , anh cũng lặng lẻ lau từng giọt nước mắt cho tôi .Vậy là đã 20 năm cho một cuộc tình đau khổ , tuyệt vọng. Giờ đây tôi đang ở rất xa , cô đơn , lặng lẻ , và nhớ về anh thật nhiều khi tham gia diễn đàn cùng các bạn , tôi và anh bây giờ như 2 anh em , nhưng vẫn còn đâu đấy dư âm của một chút tình xưa , chúng tôi ít có cơ hội gặp nhau , chỉ vài năm 1 lần , và cũng không còn đam mê như ngày xưa nữa , thỉnh thoảng tôi hỏi anh "anh còn yêu em không ?" anh chỉ cười buồn và nắm tay tôi thật chặt , tôi biết anh vẫn yêu tôi nhưng tình yêu đó không còn tròn vẹn nữa rồi .
1[TRUYỆN GAY] Thầy Giáo Dạy Toán...by dung Truyện kể về thầy giáo dạy toán là gay kín và cuộc sống bình thường nhưng không hề bình thường tại trường cấp 3 Lưu ý nội dung truyện và văn phong rất dung... 4Chiếc nhẫn đi lạcby Tiêu Dao MeMe Beta-readers shinkichan, leekangmin Poster-designer BlueDragon Length Longfic 27 chapters Nguồn Zippi & Luving Genre... 8Đừng ăn em nữa mà! SeMin H+ by Trinh Lê632102Truyện đam mỹ ma cà rồng có H nhiều kể về 1 chàng trai phải làm quản gia cho ma cà rồng truyện mình viết lần đầu có sai sót thông cảm nhé cảm ơn vì đã đọc hãy để lại b...
đọc truyện gay chứ bộ đội