🌚 Độc Sủng A Bạch Bất Bạch

Nhóm dịch. Đang cập nhật. Lượt xem. 33.726. Lượt thích. 18. Theo dõi. 172. Bạch Nguyệt Quang Lạm Quyền Của Sủng Hậu Xếp hạng: 5/5 - 1 Lượt đánh giá. Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi. Tòng Ôn. Ngôn Tình, Cổ Đại, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Sủng, HE, TYT, Cá Voi Team. Trọn bộ - FULL 4 tháng. 54811 2793 150. Đánh giá: 4.8/5 từ 177 nhận xét. Đọc Chương 1. TYT & Cá Voi team gửi các bạn truyện Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi. Bạch Nguyệt Quang Lạm Quyền Của Sủng Hậu - Chapter 3. Bạch Nguyệt Quang Lạm Quyền Của Sủng Hậu. - Chapter 3. Nếu web/ảnh load chậm, TẢI NGAY ứng dụng VPN (1.1.1.1) tại đây để cải thiện tốc độ. Hiện tại đã không còn quảng cáo bật tab mới, mọi người thi thoảng click Cập nhật Full nhanh nhất Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch tác giả A Bạch Bất Bạch trên Web Truyện Online thuộc thể loại Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp. Editor: Quýt Đường. Trước khi gặp Hòa Sinh, Thẩm Hạo chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có hứng thú với nữ nhân. Bạch Nguyệt Quang Lạm Quyền Của Sủng Hậu. Mời bạn đánh giá truyện này! Tên khác: Không có. Tác giả: Đang cập nhật. Nhóm dịch: Ngôn Phong. Tình trạng: Đang tiến hành. Ngày thêm: 07/12/2021. Tổng lượt xem: 15.6K. Thể loại: Bút danh Cửu Lộ Phi Hương bắt nguồn từ game Cổ Kiếm Kỳ Đàm, là tên một loại thuốc uống vào bách độc bất xâm, không thể bị tổn thương. Cửu Lộ Phi Hương tự miêu tả bản thân là một người mũm mĩm thích văn thơ lãng mạn, thích nghe nhạc cổ, có nuôi 1 con chó nhỏ, chủ tớ lười như nhau và thi thoảng nổi máu văn nghệ. Truyện Độc Sủng Thiên Kiều của tác giả Nhược Bàn là một truyện ngôn tình nọt văn, trọng sinh, cung đình hầu tước. Đời trước, Cố Thiền đuợc tuyển làm hoàng hậu cho tân hoàng, mọi chuyện chuẩn đã bị xong, chỉ đợi đại hôn. Ai ngờ nửa đường Tĩnh vương Hàn Thác nhảy ra, giết đệ soán vị đã không tính, thế nhưng còn cưỡng đoạt em dâu. Bách hợp sủng là gì? Sủng tức là sủng ái, yêu thương hết mực vô điều kiện. Theo đó, bách hợp sủng là phim, truyện có chủ đề chính về tình yêu ngọt ngào giữa nữ với nữ. Họ luôn yêu thương, chăm sóc cho nhau và không bị chia cắt do bất kỳ nguyên nhân gì. Tà Đế độc phi: Thần y đại tiểu thư. visibility 1m star 208 18. Hán Việt: Tà đế độc phi: Thần y đại tiểu tỷ. Tác giả: Dạ Âm Như Tuyết. Tình trạng: Chưa xác minh. Mới nhất: Chương 3607: Hoàng phổ nguyệt đại hôn ( 8 ) Thời gian đổi mới: 22-12-2021. Cảm ơn: 243 lần. Thể YVxQSc. Sáng sớm ngày hôm sau, vì tránh hiềm nghi, trời còn chưa sáng Thẩm Hạo liền mang theo người xuống thuyền. Thịnh Hồ tổng cộng có hai bến cảng, Hòa Sinh muốn xuống thuyền ở bến cảng Hạo rời thuyền trước, đứng ở trạm phía trước mành, hồi lâu mới nói “Cô nương, sau này còn gặp lại.”Hòa Sinh sáng sớm đã thức dậy, vội vàng thu dọn các kiểu hoa văn ngày hôm qua Thúy Ngọc đã thêu xong. Lúc dọn dẹp còn phát hiện vật ngày hôm qua mình thêu không cẩn thận vứt bỏ, bèn tìm dọc theo mép rèm, căn bản không có nghe thấy Thẩm Hạo nói, thuận miệng nói “Có hẹn, có hẹn.”Nàng ở rất gần mành, nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn khắc thân ảnh của nàng lên vải Sinh tìm đồ đầu đầy mồ hôi, nhỏ giọng phàn nàn “Rốt cuộc là ở đâu, làm sao tìm hoài cũng tìm không thấy a.”Nàng hết sức chuyên chú tìm đồ, nên căn bản không có chú ý người ở đầu vải mành kia một bước cũng không động, thế nên bị người từ phía sau ôm lấy, một chút phòng bị cũng không vải mành hơi mỏng không xuyên được ánh sáng, nàng rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, nóng hầm hập giống như mặt trời rực rỡ của tháng thể của nàng cứng đờ, một đạo khí tức nóng hổi, phun vào lỗ tai của nàng, vô cùng nóng, còn hơi ngứa một chút. Khuôn mặt của nàng lập tức sung huyết, ửng chỉ trong chớp mắt như vậy, đợi nàng kịp phản ứng, hết thảy đã trở lại bình thường. Động tác của đối phương cực nhanh dường như vừa rồi không có phát sinh cái gì. Nếu không phải có tiếng bước chân trên boong thuyền, nàng cơ hồ cho rằng chuyện xảy ra vừa rồi là ảo Sinh vừa thẹn vừa tức, xốc rèm tìm đầu sỏ gây nên, nhưng nơi nào còn có bóng Ngọc đã chạy tới, “Cô nương, làm sao vậy?”Hòa Sinh há mồm muốn nói, lại không nói ra lời. Chuyện ám muội như vậy, không ai nhìn thấy là tốt chi nàng căn bản không biết rõ người mới vừa rồi đứng phía sau vải mành là ai, tuy rằng vị Thẩm công tử kia là đáng tình nghi nhất, nhưng nàng không có chứng Sinh nhẫn nhịn rất lâu, khuôn mặt cũng nghẹn đỏ lên, mới bực bội nhét tâm tìnhxấu hổ và giận dữ trở lại trong Ngọc khó hiểu, cho rằng nàng bị làm sao, lại hỏi “Cô nương ngươi làm sao vậy.”Hòa Sinh bĩu môi, “Thiếu chút nữa bị con chó cắn một cái.”Thúy Ngọc a một tiếng, gãi gãi trán, “Trên thuyền làm gì có chó a...”Trên bờ, Thẩm Hạo đứng tựa lưng, nhìn thuyền dần dần đi xa, sau một hồi dặn dò Bùi Lương “Phái người đi theo vị cô nương trên thuyền kia, bổn vương phải biết tất cả mọi chuyện của nàng.”Ban nãy ôm một cái, hắn cơ hồ có thể khẳng định, trên đời này nữ nhân duy nhất hắn có thể gần gũi, đã xuất chờ mong lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng đã chờ tàu gió lớn, sáng sớm khí lạnh còn chưa rút đi, thổi ở trên mặt lạnh lẽo. Thúy Ngọc lấy áo choàng lụa trắng lá trúc ra khoác thêm cho Hòa Sinh, lão ma ma bên cạnh gập thân, kê lót băng ghế trên xe ngựa xong, mời Hòa Sinh lên xe cho là buổi chiều đến, bởi vì lộ trình thuyền nhanh, sáng sớm vừa lên bờ Hòa Sinh liền phái gã sai vặt đi theo đi Vệ gia Thịnh Hồ thông báo. Vệ gia đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sai quản gia và ma ma tới đón Thịnh Hồ không lớn, thành đông đến thành tây không đến hai giờ đi bộ. Chờ đến Vệ phủ, cửa ra vào đứng mấy phụ nhân, bên cạnh đi theo một thiếu Sinh xuống xe ngựa, phu nhân đứng đầu chải tùy vân kế tiến lên, tay nắm Hòa Sinh, khuôn mặt hiền hòa “Nhiều năm không gặp, còn nhận ra đường thẩm không?”Trước khi đến Vệ phu nhân đã giao phó, thân phận của nàng bây giờ là Nhị cô nương Vệ gia chi thứ, bởi vì cha mẹ qua đời thương tâm quá độ, đưa đến Thịnh Hồ an dưỡng. Vị phu nhân trước mắt này tự xưng “Đường thẩm”, chắc là đại nãi nãi hoặc là Nhị nãi nãi của Vệ gia Thịnh Hồ Vệ gia có nhị phòng, lão gia đại phòng Vệ Hữu Quang, vốn từng khảo thi công danh, hiện nay làm chút sinh ý mua bán, hơn phân nửa gia nghiệp của quý phủ, đều là hắn kiếm ra. Lão gia nhị phòng Vệ Khải Quang, là một tú Sinh quan sát rất nhanh, không dám gọi sai, phúc thân thi lễ “Thẩm khỏe.”Đại nãi nãi vỗ vỗ tay của nàng, thân thiết dẫn nàng vào nhà, chỉ vào người bên cạnh giới thiệu “Đây là Nhị thẩm thẩm và đại đường muội.”Hòa Sinh theo thứ tự gặp qua. Thiếu nữ mặt tròn đi theo bên cạnh nàng, cười hì hì nói “Ta là Vệ Lâm, tên chữ A Tứ, ngươi thì sao?”Hòa Sinh nhẹ giọng trả lời “Ta là Hòa Sinh, không có tên chữ.”Vệ Lâm tiến đến bên cạnh cánh tay nàng, “Viết như thế nào?”Hòa Sinh không biết chữ nhiều, nhưng tên của mình vẫn biết. Ra dấu viết lên lòng bàn tay, bỗng nhiên Vệ Lâm hô “Đường tỷ tay ngươi thật trắng, không giống người từ Vọng Kinh tới.”Hòa Sinh có chút xấu hổ, cúi đầu thấp nãi nãi ra hiệu Vệ Lâm rụt rè một chút, hỏi Hòa Sinh vài câu việc nhà, Hòa Sinh dựa theo Vệ phu nhân trước kia dạy, một chữ trả lời cũng không Hồ Vệ gia cũng là Vệ gia chi thứ, chỉ vì trước kia rất có giao tình với dòng chính đại phòng, đại phòng Vọng Kinh năm ấy có ân với Thịnh Hồ Vệ gia, cho nên mấy năm nay dù không thường xuyên đi đi lại lại, nhưng chung quy cũng nhớ kỹ phần nhân tình nãi nãi vốn không nhớ rõ Hòa Sinh gọi là Vệ Nhị cô nương, bất quá là nhìn mặt mũi nhà kia ở Vọng Kinh, nên giả bộ vẫn phải là giả sau nửa ngày, đại nãi nãi đuổi người dẫn Hòa Sinh đi đến chỗ ở, Vệ Lâm cũng vội vàng đi nãi nãi liên tục không nói chuyện, đợi Hòa Sinh rời đi một chút, mở miệng hỏi “Vọng Kinh bên kia xảy ra chuyện gì, mà lại đưa người đến chỗ này, vừa nghe nàng nói đã 16 tuổi, chẳng lẽ muốn ở đây thành gái lỡ thì rồi mới đón về sao?”Đại nãi nãi nâng chung trà lên nhấp một hớp, “Vọng Kinh này tuy tốt, nhưng lại không tốt cho việc dưỡng sinh. Thịnh Hồ Y Sơn gần nước, đúng là nơi tốt để điều dưỡng. Nàng mặc dù là cô nương chi thứ, nhưng đại lão gia và đại phu nhân trong kinh có chút coi trọng, đã đưa đến được mấy phong thơ, dặn dò nhất định phải chiếu cố nàng kỹ lưỡng. Phủ chúng ta mặc dù không giàu có, nhưng nuôi dưỡng thêm một người, vẫn nuôi dưỡng tốt, sau này ngươi không cần thiết nói như thế nữa.”Nhị nãi nãi lầm bầm một câu “Vậy tại sao phải cho nàng ở viện này, phải dùng tới nơi lớn như vậy?”Nàng giọng nói nhỏ, đại nãi nãi làm như không nghe thấy, tiếp tục uống trà của nãi nãi thấy nàng không để ý tới mình, tán gẫu vài câu, tùy tiện tìm lý do rời nãi nãi đi rồi, đại nãi nãi mới dám lộ ra vẻ mặt ưu sầu, nghĩ đến chuyện của Hòa Sinh, nhất thời có chút lúng kia bà cho rằng Vọng Kinh đưa tới cô nương này, đích thị là người đại phủ coi trọng, bằng không thì trước đó cũng sẽ không tốn công sức như vậy, vừa tặng cẩm y tơ lụa, vừa tặng châu báu trang sức. Ban đầu, nuôi dưỡng thêm một người, bà thấy không sao cả, thân thích vãng lai ở nhờ loại sự tình này rất bình thường, thu nhiều lễ như vậy, còn có thể kết một cái nhân tình, chuyện thật mà đợi bà nhìn thấy Hòa Sinh, chuyện liền không giống nương này quá nghèo, nghèo đến mức không hợp lẽ thường, ngay cả Lưu má má trong phủ cũng mặc quần áo tốt hơn nàng. Hơn nữa chỉ mang theo một đứa nha hoàn, hành lý chỉ có hai bao quần áo, người không biết chuyện nhìn thấy, còn tưởng là thân thích nghèo đến Đả Thu Phong mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản.Bởi như vậy, đại nãi nãi không cách nào suy đoán ra ý tứ của Vọng Kinh bên kia, cũng không cách nào quyết định rốt cuộc nên dùng thái độ gì đối đãi Hòa tới nghĩ lui, đại nãi nãi cũng nghĩ không ra, quyết định hay là đợi đại lão gia trở về cùng thương lượng, Trước khi đại lão gia chưa có trở về, vẫn nên đối đãi cho nàng tốt một viện tử của đại nãi nãi chọn chính là một vào một ra, vừa vặn cùng cỡ với viện Hòa Sinh ở trước khi xuất giá. Cửa viện trồng vài cây ăn quả, trùng hợp vô cùng, và cũng giống trong nhà nàng, đều là cây màu hồng nhạt, ba bốn gốc hợp thành một hàng, vây quanh thành 1 khóm, rất mềm mại. Hòa Sinh nhìn cảm thấy đặc biệt thân thiết, cười nói “Nhà của chúng ta cũng có cây này.”Vệ Lâm vốn xum xoe, thế nào cũng phải cầm bao quần áo của Hòa Sinh, hiện tại thấy nàng nở nụ cười, lập tức ném bao quần áo cho nha hoàn, dặn dò các nàng vào nhà trước chỉnh đốn, kéo Hòa Sinh tới băng ghế đá nhỏ dưới tàng cây ngồi mới vào phủ, Hòa Sinh không dám nhìn chằm chằm vào người, cảm thấy không lễ phép, hiện tại Vệ Lâm ngồi đối diện nàng, vừa vặn để nhìn Lâm nhỏ hơn nàng một tuổi, hai bên má toàn là thịt, có chút giống bánh bao. Một đôi mắt long lanh như nước, nếu nhỏ đi vài phần, đích thị là đại mỹ khi vào phủ đến bây giờ, Vệ Lâm vẫn chưa ngừng nghỉ, ở bên tai nàng nói rất nhiều chuyện. Điều này làm cho Hòa Sinh nhớ tới tiểu tỷ muội Yến Cửu ở quê nhà, trước kia nàng cũng thường thường líu ríu nói chuyện trời đất như vậy.”Vốn nương muốn cho đường tỷ ngươi cùng ta ở một gian viện, chắc là sợ ta ầm ĩ ngươi, cố ý chọn tiểu viện này cho ngươi ở. Ta ở phía tây, cách đây không xa, đi hai bước đường đã đến, sau này ta sẽ thường xuyên đến tìm ngươi chơi.”Hòa Sinh gật gật đầu, tạ ơn lòng tốt của Vệ Lâm. Vệ phủ không so sánh được đại phủ Vọng Kinh, Vệ Hữu Quang kiếm phủ trạch này, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Hòa Sinh ở viện kề bên tường sau, leo qua tường chính là Vĩnh An phố, bên cạnh là tòa nhà biệt phủ, nghe nói đã để đó không dùng đã nãi nãi không có đặt mua nha hoàn, một nhà bọn họ không có quy củ nhiều như vậy, hai là cho rằng Vọng Kinh sẽ phái nha hoàn tới đây. Hiện tại tuy chỉ có Thúy Ngọc một người, nhưng so sánh với chi phí chủ tử của Vệ phủ bản phủ, cũng không xê xích gì nhiều. Đây là Thịnh Hồ không phải Vọng Kinh, bất cứ việc gì đều phải nhập gia tùy Sinh mừng rỡ thoải mái, nàng vốn là không quen được nhiều người hầu hạ, đơn độc một gian tiểu viện, chỉ có nàng và Thúy Ngọc hai người, thích làm cái gì thì làm cái đó, ngược lại xua tan những câu thúc đang tồn tại trong lòng kia ở Vọng Kinh bên kia hạ mệnh lệnh, nàng phải ở luôn chỗ này. Nói thật ra, nàng cũng không biết mình phải ở chỗ này ở bao lâu, khả năng chỉ cần người Vệ gia đồng ý, nàng ở cả đời cũng không ở đâu thì theo phong tục ở đấy. Hòa Sinh nhìn Vệ Lâm, nói “Ta có lẽ phải ở nhà của ngươi một thời gian, sau này có chỗ quấy rầy mạo phạm, ngươi nói cho ta biết, ta nhất định sửa.”Vô duyên vô cớ vào ở trong nhà người khác, nếu như mình làm không tốt, sẽ nhiễu loạn sinh hoạt tập quán trong nhà người ta. Nàng là khách, cho nên lấy là yêu thích của chủ nhân làm Lâm chuyển đôi mắt tròn, cười nói “Nhà của chúng ta không có quy củ gì, cứ thoải mái đi, không cần phải sửa hay thay đổi gì hết.” Miệng nàng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng chính là “Ừ, đường tỷ này là một người biết cấp bậc lễ nghĩa, so với biểu muội nhà Nhị nãi nãi tốt hơn nay đã qua thời gian điểm tâm, đại nãi nãi sai người đưa tới mấy đĩa dưa muối với cháo củ sen, ngoài ra còn có một ít quà vặt đặc biệt của Thịnh Hồ, bảo Hòa Sinh nghỉ ngơi trước, đợi cơm trưa lại tụ Sinh thích ăn cay, mà Thịnh Hồ bên này món ăn toàn là dùng thanh đạm làm chủ, trong các món đưa tới, chỉ có khay cải trắng cay này còn có chút hấp dẫn, nhai một hơi món dưa cay, uống một ngụm cháo củ sen, bụng rất nhanh lấp không bao lâu, người phòng bếp đi tới vấn an, hỏi khẩu vị và ăn kiêng của Hòa lòng Hòa Sinh do dự một chút, vốn muốn nói “Tùy ý”, không muốn cho người ta thêm phiền toái. Lời nói đến bên miệng, lại nói không nên lời.”Có cá là tốt nhất, hấp thịt kho tàu đều được. Khẩu vị mặn nhạt đều được, nhưng nếu cay chút ít, thì tốt hơn. Không có đặc biệt ăn kiêng, nhưng không thích ăn có rau cần và rau thơm cùng với nội tạng động vật, cái khác cũng không có.”Một hơi nói xong, Hòa Sinh có chút xấu hổ. Nhưng dân dĩ thực vi thiên*, “Ăn” là chuyện rất quan trọng, vẫn là nói thực tốt hơn.* “Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi thiên” - Nước lấy dân làm gốc dân coi ăn như trờiThúy Ngọc cầm một chuỗi tiền kín đáo đưa cho nữ đầu bếp, nữ đầu bếp vui cười hớn hở. Trước khi khách nhân đến ở tạm, nàng cũng là tới hỏi qua. Theo kinh nghiệm, phần lớn đều nói tùy, thường thường không dễ hầu hạ, muốn ăn lại không nói, phòng bếp bọn họ nào biết được nấu món gì, trình lên khách nhân lại không ăn, đám lão gia nãi nãi sắc mặc không tốt, bị phạt còn không phải là phòng bếp bọn họ sao?Chẳng bằng đơn thuần nói thẳng ra yêu cầu như vậy. Đầu bếp nữ thu tiền, nịnh nọt vài câu. Chờ đến cơm trưa, đại nãi nãi sai người đến mời, Hòa Sinh thay đổi quần áo, đi đến phòng phía bước vào cổng vòm bằng đá, nghe thấy dưới tường có người nói chuyện “Ta nghe người ta nói, nàng ăn mặc rất giản dị, một chút cũng không giống đại tiểu thư Vọng Kinh tới, có phải mạo danh lừa gạt người không? Ngươi nên nói một chút với cô, miễn cho nhà của chúng ta bị người ta ăn nhờ ở đậu!”Một thanh âm mềm mại nói tiếp “Cái này không cần ngươi nhắc nhở, ta tự nhiên biết rõ. Đợi tí nữa trên bàn cơm ngươi hỏi nàng một chút, nếu quả thật có vấn đề, ta tất nhiên là nói với mẫu thân ta.” Editor Quýt Đường Trước khi gặp Hòa Sinh, Thẩm Hạo chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có hứng thú với nữ nhân. Đối với hắn mà nói thì nữ nhân chính là điểm yếu của hắn, bởi chỉ cần vừa chạm vào liền bị hoa đầu chóng mặt. Sau khi gặp được Hòa Sinh, Thẩm Hạo liên phát hiện ra rằng suốt hai tám năm cuộc đời hắn đã sống thực uổng phí, ôm ấp làm chuyện cá nước thân mật khiến hắn còn mê luyến hơn cả quyền thế. “Ta đã từng gả cho người khác, trượng phu vừa mới bái đường xong liền chết, chàng sợ bị ta khắc chết sao?” ” không sợ, van nàng gả cho ta .”Thần tử vì chuyện con nối dòng mà không ngừng dâng tấu. Thẩm Hạo “Người trong thiên hạ đều biết trẫm có bệnh, trừ hoàng hậu ra, bất kỳ nữ nhân nào chạm vào trẫm, trẫm liền mắc ói, nếu muốn con nối dõi các ngươi đến hỏi hoàng hậu đi .” Hòa Sinh “Năm ấy là nàng cường thủ hào đoạt chứ có phải là cưới ta đâu, chưa lấy được lòng ta, còn muốn sinh con? không có cửa đâu!”

độc sủng a bạch bất bạch