🌂 Hạc Tân Đam Mỹ

Đường bản giáo luyện quả đoán hảm tạm dừng, cắt đứt Tương Bắc bay lên khí thế của. Trở lại khu nghỉ ngơi, Sơn Vương mọi ánh mắt đều tập trung vào Trạch Bắc trên người của, đại gia rất rõ ràng, Trạch Bắc mới là trong đó then chốt. Nhan sắc tân Hoa hậu Hong Kong 2022 - ái nữ của tài tử TVB Google ra mắt sản phẩm mới của hãng tại Mỹ Toàn bộ tin tức về Đàm Tùng Vận Đàm Tùng Vận Vương Hạc Đệ thu thêm 3,2 triệu fan nhờ 'Thương Lan Quyết', nhưng vẫn chưa bằng Nhậm Gia Luân của 'Cẩm Y Chi Hạ' 07/09 xfpd. Tôn Thanh Hạ không phải là minh tinh nhưng vẫn rất nổi nội Tôn Thanh Hạ, Tôn lão gia tử là kiện tướng tài giỏi ở thế hệ trước, từng lập rất nhiều chiến công, chiến hữu cùng ông vào sinh ra tử sau này đều đảm nhận trọng trách, địa vị không cần nói cũng vào nền tảng ba thế hệ cách mạng một màu Đỏ sáng chói này, gia nghiệp nhà họ Tôn đến tay Tôn Thanh Hạ càng thêm phát triển rực cả nhà họ Tôn, Tôn Thanh Hạ thông minh từ nhỏ, qua tuổi 20 đã biết lợi dụng tiền vốn của công ty, dùng tên của người khác âm thầm thâu tóm một số ngành công nghiệp trọng điểm, mở rộng chi chí ngay đến người nắm quyền là cha Tôn cũng không hề biết rõ tình tiếng lặng gió qua mấy năm, đến lúc thu lưới, nhất thời khiến thương giới nổi lên sóng to gió lớn, từ đó danh tiếng cháu cả nhà họ Tôn vang xa, mọi người nhìn hắn với cặp mắt kính nể, kẻ cùng hắn giao thiệp luôn tự giác hạ mình, rất sợ chọc hắn mất đến cha Tôn quất thương mấy chục năm trên thương trường cũng nhìn con trai với cặp mắt khác, trong lòng thầm kinh ngạc, lời nói hiếm thấy mang theo vài phần vui mừng, khen bản thân Tôn Thanh Hạ lại không xem trọng chuyện này, người khác cho hắn muôn vàn sắc mặt tươi cười cũng chỉ nhận được một câu “Quá khen quá khen” lạnh nhạt từ hắn, không hơn không đông năm nay vô cùng lạnh, ngoài trời tuyết bay dày đặc, phủ trắng thành thị sầm uất, phóng mắt nhìn vạn dặm cũng chỉ thấy sắc trắng pha tạp. Thỉnh thoảng lại thấy công nhân quét dọn thu gom tuyết giữa những con đường với hai hàng cây khô mục, quanh co. Người đi đường mặc quần áo mùa đông dày cộp, khẩu trang che kín nửa mặt, bên ngoài còn cẩn thận vòng thêm chiếc khăn len to sụ. Toàn thân chỉ lộ đôi mắt đón gió tuyết, qua qua lại lại nơi góc phố. Bọn họ vội vã ra khỏi cửa, rồi lại vội vã về cửa sổ, lá khô giữa đông phủ kín tuyết, tạo thành một lớp băng mỏng óng ánh trong suốt, nhìn lâu sẽ sinh ra một loại mỹ cảm khó hiểu. Tôn Thanh Hạ ngồi bên cửa sổ, đôi mắt lười biếng nhìn chằm chằm bên ngoài, xuyên qua chiếc lá khô héo, nhìn về căn phòng thuần sắc trắng phía trời lúc này âm u mờ mịt, tuyết hoa phủ kín khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế. Hắn có thể thấy được rèm cửa sổ sắc lam phía đối diện hơi hé mở, nhưng quang cảnh bên trong ra sao thì không rõ lắm. Chắc hẳn mọi người ở đó đều cười nói vui vẻ, ấm áp như xuân. Mà chính hắn hình như cũng nghe được tiếng cười truyền đến, mơ hồ cảm thấy người nọ đang làm nũng với vợ mới mặt đẹp đẽ nhất định đang bĩu môi đến tội nghiệp, đôi mắt to lúc nào cũng như chứa nước nhìn về phía người phụ nữ mình yêu mà chớp chớp, càng làm người ta yêu thương. Sau đó người vợ dịu dàng kia sẽ bó tay chịu trói, ngoan ngoãn bằng lòng mọi yêu cầu của y, cưng y tận một nhà luôn phải hạnh phúc như vậy, mười năm như một, tựa như sắc lam của chiếc rèm cửa kia, rất ấm áp____ khiến lòng người đố Thanh Hạ thay đổi tư thế ngồi, để quyển sách trên tay xuống, khẽ ngáp một cái, ra vẻ mệt mỏi nhíu mày, không định nhìn qua bức màn tuyết trắng lạnh lẽo kia bàn cơm, trọng tâm câu chuyện vẫn rất nhàm nước xong xuôi, cha Tôn nhìn con trai “Con cũng sắp 30 rồi, cả ngày loanh quanh một mình còn ra thể thống gì!”Tiết mục thường ngày sớm thành thói quen, Tôn Thanh Hạ đảo mắt, ánh mắt nhìn cha Tôn trước sau như một luôn tôn kính, nhưng không đáp Tôn ngồi cạnh muốn nói lại thôi, Tôn gia gia dựa lưng trên ghế salon vừa đùa với chú chim cảnh, vừa xem ti vi, tiết mục sau lưng ông so ra thì kém đặc sắc hơn hẳn bộ phim đang chiếu, cũng không thú vị bằng lạc thú chơi chim, nên ông lười Tôn vừa nhắc đến chuyện này, Tôn Thanh Hạ liền im lặng không lên tiếng, dáng vẻ không thèm quan tâm này khiến cha Tôn tức lộn mề nhưng không biết phải nói gì con trai này của ông cái gì cũng giỏi, chỉ riêng chuyện tình cảm thì lại không chút để tâm, ngay đến tình nhân đùa giỡn bên ngoài cũng không hề có lấy một Tôn ngăn cha Tôn, hoà hoãn nói“Người khác dù chưa kết hôn sinh con nhưng vẫn có đối tượng yêu đương, đâu cô độc như con”.Mẹ Tôn vốn dòng dõi thư hương thế gia cùng Giang Nam, từ vẻ ngoài đến lời nói đều hết mực dịu dàng uyển chuyển, dù đã lớn tuổi nhưng phong thái tao nhã vẫn y như giống như mọi người mẹ trong thiên hạ, vì con cái mà hao tâm khổ lực “Bạn thân của cha con có một đứa nhỏ cũng tầm tuổi con, sắp xếp thời gian khi nào rảnh, con thử gặp đối phương xem, coi như quen thêm bạn mới”.Ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn đi xem Thanh Hạ nhìn bầu trời đầy tuyết trắng ngoài cửa sổ, vài khóm tùng trúc xanh ngắt cô độc đứng sừng sững dưới mưa tuyết, mai vàng nhà cách vách lại trùng hợp bừng nở, sắc vàng nhạt đẹp đẽ, tỏa hương thơm thoang thoảng giã đêm đông tĩnh quay đầu lại, nhìn mái tóc đã chuyển hai màu của mẹ Tôn, cặp mắt hoa đào khẽ híp, nhẹ nhàng cười“Con biết rồi”.Một chuyện muốn kết thúc luôn cần phải có một người tự giác ra tay kết thúc nó, rồi một chuyện khác sẽ theo đó mở mùa đông, mầm sống sẽ vương khỏi bùn đất sinh sôi nảy Tôn Thanh Hạ hắn nếu không có người kia, nguồn sống cũng úa tàn. Tên gốc 鹤辛 Tác giả Bài Cốt Ngật A Tây 排骨吃阿西 Thể loại Ôn nhu phúc hắc công x Ngoan ngoãn si tình nhuyễn manh thụ, hiện đại, ngọt sủng, cưới trước yêu sau, nhiều thịt, chút ngược, thầm mến thành thật, HE CP Tôn Thanh Hạ x Diệp Tân Biên tập Mây wp ohyunjae Tình trạng Hoàn 31c 22/01/2019 ———- Review Nhật ký quét văn tìm kiếm muối cho mối tình thuần khiết Ôn nhu phúc hắc công x Nhu thuận si tình manh thụ. Hiện đại, cưng chiều, cưới trước yêu sau, chút ngược, nhiều thịt. Thầm mến thành thật đến HE. Toàn văn không quá dài, công thích người khác, nhưng sau quá trình sống chung với thụ, thứ tình cảm kia đã dần phai nhạt, đối với thụ rất cưng chiều, không coi thụ là thế thân, hiểu rõ người trước mắt mới là người mình yêu, còn người cũ kia đã không còn cảm giác. Ngư Nhi nguyện cầu Đường Đường Bắc Bắc một đời bình an Ôn nhu phúc hắc công x Nhu thuận si tình thụ, cưới trước yêu sau, thầm mến thành thật, ngọt sủng, chút ngược tâm, mùi thịt nồng đậm, HE. Cực kỳ thích văn phong của tác giả, dịu dàng lưu luyến, ẩn giấu ái tình, miêu tả cảnh sắc nhuần nhuyễn chuẩn xác, cảm tình phát triển đúng quy luật nước chảy thành sông, thịt thịt cũng thơm thơm ngon miệng, kết mỗi chương đều khiến người đọc chưa thỏa mãn. Chủ đạo vẫn là ngọt sủng, tiểu tam chỉ là chút ngược không đáng nhắc đến, là cầu nối giúp công thụ thẳng thắn tình cảm mà thôi. Cá nhân tôi rất thích công, tình cảm trước và sau hôn nhân rõ ràng, không lừa dối khúc chiết. Nhử mồi Tôn Thanh Hạ x Diệp Tân, cưới trước yêu sau, hướng cẩu huyết, cán bộ cấp cao. 1 vs 1, HE, tổng thể ngọt ngào, chút ngược tâm. Trong lòng có tình cũ nhưng không tra thâm tình công x Có tà tâm không có tặc đảm thầm mến nhu thuận thụ. ——– Review by Review Quốc Dân CẢNH BÁO Bộ này có khá nhiều cảnh giường chiếu, bạn nào thuộc team thanh thủy văn cần cân nhắc thật kĩ trước khi xem. Tóm tắt + Bản lầy lội Đây thực chất chỉ là một vòng luẩn quẩn ái tình giữa bốn con người trong xã hội hiện đại A và C cùng yêu B, trong khi B lại yêu D còn E lại yêu A. + Bản chi tiết Tôn Thanh Hạ là một cao phú soái điển hình trong giới thượng lưu, là viên kim cương lấp lánh trong mắt bao cô gái. Tiếc thay một mĩ nam hiếm có như vậy thế nhưng lại là gay, đã vậy còn yêu đơn phương người bạn trúc mã của mình trong vô vọng bởi lẽ người ta là trai thẳng, đã kết hôn và có con. Tôn Thanh Hạ đành chôn dấu thứ tình cảm nồng cháy ấy dưới danh nghĩa bạn thân, âm thầm bảo hộ và chăm sóc Trình Viêm cho tới khi bố mẹ anh thúc giục anh kết hôn và mai mối anh cho một cậu trai với tên gọi Diệp Tân. Tôn Thanh Hạ cứ ngỡ rằng cả đời này của mình sẽ không yêu thêm một ai khác được nữa nhưng thời gian đã chứng minh cho anh thấy, anh có bao nhiêu sai lầm. Một Diệp Tân ngây ngốc đáng yêu như chú mèo nhỏ ấy vậy mà lại có thể từng chút một đi vào lòng anh, xoa dịu trái tim vốn dĩ đã chằng chịt vết thương của anh, sưởi ấm anh trong những tháng ngày mùa đông lạnh giá… Đánh giá +6/10 cho nội dung và tính cách nhân vật + cho khả năng edit của chủ nhà. + Đây là một bộ có độ dài vừa phải, không quá ngắn cũng chẳng quá dài, thích hợp cho việc đọc để thư giãn vào những ngày cuối tuần. Nội dung không có gì quá mới mẻ, tiểu thụ lần đầu gặp tổng công trong một buổi diễn thuyết ở trường đại học, từ đó lưu luyến không quên. Trời định lương duyên để tiểu thụ thông qua mai mối trở thành vợ hợp pháp của tổng công, hai người cùng nhau trải qua những tháng ngày ngọt ngào cho tới khi tình địch trước kia của tổng công quay về phá tan những cảm xúc của tiểu thụ. Thì ra tổng công đã có người trong lòng, mà người đó lại còn là người đàn ông xinh đẹp ở căn nhà đối diện, tổng công khi xưa còn vì người nọ mà tranh đấu với một người đàn ông khác cuối cùng thành công đuổi được hắn ta ra nước ngoài để rồi giờ đây gã quay lại, báo thù lên trên người tiểu thụ. Tiểu thụ chết tâm cự tuyệt tổng công đến gần, tổng công nhận ra mình yêu tiểu thụ thế là tiến hành mặt dày ăn bám truy thê rồi hạnh phúc viên mãn. ——— Review wp banhbaotrungcut Công trước đây yêu thầm bạn thân mình, vì người ấy mà làm mọi thứ, lặng lẽ nhìn người ấy cưới vợ và sống hạnh phúc bên người yêu. Sau này người nhà công sắp xếp cho công đi xem mắt. Thụ trước đây từng gặp công, nhất kiến chung tình, từ đó thầm yêu người ta. Do vài mối quan hệ gia đình, hai người được sắp xếp đi xem mặt và tiến tới hôn nhân. Công dần dần động tâm vì sự ôn nhu và tình yêu của thụ, tuy vẫn chưa tỏ tình. Đang êm đẹp thì nam phụ về. Ảnh trước đây cũng thầm yêu bạn thân công, tuy nhiên lại thể hiện tình yêu mãnh liệt ấy ra, cho người bắt cóc chị người yêu của anh bạn thân. Công dạy dỗ nam phụ một bài học, đuổi y ra nước ngoài. Rồi nam phụ về nước, biết được công cưới thụ thì bắt cóc thụ, kể cho ẻm nghe về quá khứ của công. Thậm chí còn định rape ẻm nữa. May mà công đến kịp, xử lí nam phụ và cứu thụ ra. Đoạn sau thì là phần giải thích, truy thê của công. HE. Hết. Nhìn chung thì truyện cũng ổn, k quá dài, tình cảm công thụ rõ ràng. Tuy công có người yêu thầm trước đó, nhưng sau khi cưới thụ thì nghiêm túc với đoạn tình cảm này. Thụ dễ thương, nhân thê hiền lành. Chỉ tiếc cho anh nam phụ, tình yêu không sai, sai là ở chỗ không đúng người, không đúng thòi điểm. À không hiểu tác giả nhét chi tiết nam phụ định rape thụ làm gì, khiên cưỡng quá, với cả đọc chi tiết ấy cứ có cảm giác tác giả đang cố bôi đen để người đọc ghét nam phụ ấy. ———- Link Diệp Tân gặp Tôn Thanh Hạ lần đầu tiên vào 3 năm trước. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã thích năm trước, Diệp Tân còn là một sinh viên đại học năm tư sắp tốt nghiệp. Hàng năm vào lễ tốt nghiệp, trường học đều mời một danh nhân nổi tiếng trong thương giới đến diễn thuyết, mà năm đó lại rất may mắn mời được Tôn Thanh sánh với một Diệp Tân bình thường, Tôn Thanh Hạ đứng trên đài cao rạng rỡ như ánh mặt trời, hấp dẫn vô số ánh mắt ngưỡng mộ của đám sinh viên. Bài diễn thuyết của Tôn Thanh Hạ hoàn toàn ngẫu hứng, tuy ngắn gọn, nghe qua như không đi đúng trọng tâm, nhưng thực chất rất vững vàng hùng hồn, hoàn toàn là lời thật là đối với Diệp Tân, giọng nói của Tôn Thanh Hạ so với bài diễn thuyết kia lại có lực hấp dẫn đáng sợ gấp vạn Thanh Hạ có giọng nói trầm ấm đầy từ tính, du dương êm tai, làm cậu không khỏi liên tưởng đến bức tranh thủy mặc treo trên hành lang phòng học, dòng thác nước đổ từ trên núi xuống, uyển chuyển trong có lẽ, thứ càng khiến cậu không thể rời mắt chính là đôi mắt đầy ý cười ngồi của cậu không tốt lắm, quanh đi quẩn lại chỉ có thể nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt của người trên đài, cũng may khoảng cách không quá xa, đủ để cậu nhận ra ý cười trêu chọc ẩn trong đôi mắt đào hoa ấy, để rồi trái tim bất giác cuộn sóng nhộn nhạo. Cậu như bị vòng xoáy trong đôi mắt của hắn quấn chặt, không thể thoát Tân nghĩ thầm, thực sự quá sức đẹp trái tim như có dòng thác đổ, róc rách róc rách không lúc người bên cạnh đang đắm chìm trong mị lực của Tôn Thanh Hạ, cậu vội lấy ra di động, lưng ưỡn thẳng che khuất người ngồi phía sau, để điện thoai giữa khe hở của hai người ngồi hàng trước, len lén chụp một tấm tiếc, vừa kết thúc bài diễn thuyết Tôn Thanh Hạ đã rời đi, cậu không có cơ hội chụp thêm tấm ảnh nào nữa, chờ đến khi buổi lễ tốt nghiệp chấm dứt, trong trường học nào còn bóng dáng của đó về sau, Diệp Tân không còn cơ hội gặp gỡ Tôn Thanh Hạ, cũng may báo chí, TV không thiếu gì tin tức liên quan đến hắn, cậu cũng lưu lại được rất nhiều ảnh chụp rõ ràng khuôn mặt hắn, nhưng vẫn không xóa bỏ tấm ảnh mờ mờ tự tay chụp kia. Bởi trong ngần ấy năm, sự tồn tại của nó như là một lời nhắn nhủ, người này từng xuất hiện chân chân thực thực trước mặt cậu, không phải chỉ trong học cấp ba, Diệp Tân đã comeout việc mình thích đàn ông với cha mẹ Diệp, lần này, cậu tiếp tục đem chuyện thích Tôn Thanh Hạ nói ra, nhị vị phụ huynh trầm mặc hồi lâu, lúc sau cha Diệp vỗ nhẹ vai cậu, bình tĩnh chấp nhận sự thật nói “Con thấy thích là được rồi”.Nói vậy nhưng ông vẫn thầm thở dài, người như Tôn Thanh Hạ…..sợ rằng mối tình đầu của con trai không thể có kết quả qua cơ duyên xảo hợp, năm trước cha Diệp bất ngờ nhận được một tấm thiệp mời, mà người gửi thiệp ký tên Tôn Quốc Hồng____ là cha Tôn Thanh gia chắc chắn chẳng có mối liên hệ thân cận gì với Tôn gia, tấm thiệp mời này khiến người ta khó hiểu, cha Diệp cũng không thể không xốc lại tinh thần chuẩn bị ứng tướng mạo đến khí thế Tôn Quốc Hồng đều thuộc dạng trầm ổn, thoạt nhìn nghiêm nghị, nhưng nói chuyện lại rất khiêm tốn lễ độ. Khi ông nói ra ý muốn muốn Diệp Tân gặp mặt Tôn Thanh Hạ, cha Diệp liền hiểu rõ, ông khó có cách từ ra nhà họ Tôn đã điều tra Diệp gia, hoặc có lẽ là điều tra Diệp Tân, làm đủ bước chuẩn bị, nhưng dù ông bất mãn thế nào thì vẫn phải nghĩ cho Diệp Tân thích Tôn Thanh vậy, đó là lý do ông không thể cự người ra nước ngoài du lịch đã được vài ngày Tôn Thanh Hạ như thời thanh niên mới yêu cực kỳ ấu trĩ, luôn tìm cớ đụng chạm sờ soạng Diệp Tân, đến tối liền đè cậu lên giường chiến đấu. Cường độ vận động mạnh liên tiếp nhiều ngày khiến Diệp Tân có chút ăn không một quán cà phê ngồi xuống, Diệp Tân như được cứu rỗi, ỉu xìu hỏi “Em mệt quá, anh không mệt sao?”Tôn Thanh Hạ gọi một cốc cà phê, lại gọi cho Diệp Tân một ly nước ép trái cây, cười lắc đầu. Hắn nói “Mai chúng ta trở về, em còn muốn mua gì không?”“Hả?” Diệp Tân choáng váng, “Nhanh vậy à? Không phải nói…..” lịch trình ngày kế sẽ đi thuyền ra đảo sao?“Trong công ty có vài chuyện quan trọng cần xử lý.” Diệp Tân chưa nói hết câu đã bị Tôn Thanh Hạ ngắt Tân lập tức rơi vào dòng suy nghĩ miên man, lại có chút mất ngày trước cậu thấy Tôn Thanh Hạ đặt mua một chiếc đồng hồ đeo tay cực kỳ đắt tiền, trong lòng tự cho rằng hắn muốn tặng mình, kết quả hiện tại không chờ được quà, ngược lại là một câu ngắn gọn “Về nhà”.Tuy chuyện tặng đồng hồ là cậu tự mình đa tình, nhưng cậu không ngờ phải về nhà nhanh như thế, còn còn chưa cùng Tôn Thanh Hạ chụp chung một tấm hình nào mà. Chỉ có một tấm hình đối với cậu hiện tại mà nói đã không đủ thỏa mãn.“….Em có thể chụp cùng anh một tấm hình không?” Cậu không dám nhắc tới chuyện ở lại chơi thêm vài ngày, sợ làm lỡ chính sự, thầm nghĩ muốn thực hiện nguyện vọng nho nhỏ Thanh Hạ bỏ thanh đường vào trong cốc cà phê, cười nhìn cậu “Em hôn anh một cái, anh sẽ đồng ý chụp”.Diệp Tân mặt đỏ cảm thấy lúc hai người tiếp xúc thân mật nhất không phải khi làm tình, mà là hôn môi. Cho nên lúc ở trên giường, cậu đặc biệt hy vọng thời gian Tôn Thanh Hạ hôn cậu có thể càng kéo dài càng tốt, có đôi khi cậu cũng sẽ chủ động muốn hôn, khiến động tác của đối phương càng thêm ra không ngờ muốn chụp một tấm ảnh thôi còn có thể hôn thêm một cái. Quả thực là cầu còn không được, lòng tràn đầy vui phía đối diện, Diệp Tân rời đến vị trí bên cạnh Tôn Thanh Hạ, đảo mắt một vòng chú ý người xung quanh, sau đó mặt đỏ bừng hôn lên moi hắn một cái, xúc cảm ấm áp khiến tim cậu đập dồn dập, không thể dứt được, được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, vươn đầu lưỡi liếm môi Tôn Thanh giác quá tuyệt vời, Diệp Tân lâng lâng nghĩ, cậu lén hé mắt nhìn trộm Tôn Thanh Hạ, cuối cùng vẫn lui ra, tỏ ra vô cùng thỏa mãn, sự thất vọng ban nãy đã sớm bay đầu Tôn Thanh Hạ chỉ định trêu chọc cậu một chút, không nghĩ cậu sẽ thực sự chủ động tiến tới, nhìn gương mặt hồng hồng cùng dáng vẻ ngại ngùng của cậu, trong lòng hắn vừa chua vừa ngọt, một loại tâm tình hắn chưa từng trải qua trước đứng dậy kéo Diệp Tân rời khỏi quán cà phê, tìm một vị trí đứng có phong cảnh đẹp, kiến trúc đặc trưng, thực hiện yêu cầu chụp ảnh chung của Tân có vẻ rất kích động, thái độ nghiêm túc hẳn lên, giơ cao máy ảnh tự chụp mấy bức, sau đó hai mắt lóe sáng chờ mong nhìn Tôn Thanh Hạ, “Chụp thêm mấy tấm nữa nhé? Em muốn lấy rộng thêm bối cảnh sau lưng”.Tôn Thanh Hạ dịu dàng cười “Được”.Diệp Tân lập tức nhờ người qua đường, dùng thứ tiếng Anh không đạt chuẩn của mình nhờ họ chụp hộ vài tấm ảnh, những người khách này cũng rất nhiệt tình, ha ha cười đồng Thanh Hạ kéo Diệp Tân lại gần, khoác vai cậu, đứng dịch về phía sau, suốt quá trình chụp không hề thả tay khi khách qua đường chụp ảnh xong, Diệp Tân lại tiếp tục bối rối, ngượng ngùng nhìn Tôn Thanh Hạ, lí nhí nói “Dùng di động chụp chung một tấm được không?”…Cuối cùng, Diệp Tân ôm máy ảnh, nhét điện thoại vào túi, hài lòng trở về khách sạn. Mãi đến khi lên máy bay về nước, tâm tình cậu vẫn rất tốt, xán lạn như ánh mặt chính cậu cũng không biết Tôn Thanh Hạ đã sớm xiêu lòng.

hạc tân đam mỹ