🪩 Truyện Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi
Ran trở mình, cô bỗng thấy một mùi hương bạc hà nam tính vương vấn quanh cô, và cô được bế bổng lên, nằm gọn trong một vòng tay rắn chắc. Ran khẽ mỉm cười, cô biết người đó là ai, và cô rất thoải mái vẫn nằm trong lòng người ấy và ngủ. Nhưng không được bao lâu, người đó đã gọi - Ran, em định làm con mèo lười đến bao giờ nữa hả?
Phim Lưu Ly chuyển thể từ tiểu thuyết Lưu Ly Mỹ Nhân Sát của Thập Tứ Lang. Viết năm 2008, dài 280 chương, chia làm 6 quyển, đây là một bộ truyện dài hơi kể về Chử Toàn Cơ, từ khi còn bé đến khi nàng up skill, biết yêu, có bồ, tìm được thân thế, lấy bồ, (chuẩn bị) đẻ con.
Ngay lúc này đây tôi muốn cho cô ta một nhát dao để bù lại những gì cô ta đã mang lại cho tôi. Tiếp theo đó là anh, một kẻ tử tế đến bạc tình. Và cuối cùng là tôi, là để kết thúc nỗi đau đớn này. Tôi sẽ làm thế nếu như tôi không quá yêu anh.
Có lẽ là anh tặng quà cho người phụ nữ khác mà thôi, mặc dù đắt một chút. Giang Hách cười, "Xem ra không nhốt em vào phòng, để thời gian cho hai người giải thích, hai người sẽ không hiểu được đối phương."
Dù thật sự là một đứa luôn tỏ ra cứng rắn như tôi không thể nào chịu được cảm giác mình bị bỏ lại, dù thật là tôi luôn nghĩ, đúng hơn là bất an rằng tình yêu là một điều gì đó vô cùng tạm bợ, có nắm được cũng không cách nào làm cho nó ở bên mình mãi mãi.
Chuyện tình của tôi và em Tôi và em yêu nhau kể ra cũng được gần năm rồi đấy Yêu nhau nhiều như thế cứ tưởng 2 người họ sẽ đến được với nhau truyen sex nhưng số phận phận cuộc thế không như nó nghĩ, trước đây tôi thường xuyên nghĩ ái tình là thứ gì đó rất đẹp, mọi rợ thứ như đều màu hồng
Truyện Nghe Lời Anh Nhất của tác giả Lục Manh Tinh. Tô Hiển Ngôn có một tình cảm đặc biệt với công ty này cho nên anh rất xem trọng nó. Mặc dù anh không thường xuyên đến công ty nhưng khi có hội nghị lớn hoặc cần đưa ra quyết định gì thì anh đều xuất hiện
Vân Nhiêu thương anh, một tay ôm eo anh, để anh được tựa cả vào vai mình. Người ta bảo ai say rượu thì lực hấp dẫn của trái đất sẽ tăng mạnh. Mặc dù Vân Thâm không say tới nỗi bất tỉnh nhưng anh to cao quá nên dẫu anh có quàng một tay qua vai cô thôi thì cô cũng cảm
"Đương nhiên là phải nghĩ thoáng rồi, dù sao thì tớ cũng không phải là não yêu đương, so với tình yêu, thật ra thì tớ coi trọng sự nghiệp hơn, tình yêu điểm tô thêm màu sắc cho sự nghiệp, đương nhiên tớ cũng không có nói là tình yêu không quan trọng. Cho nên, tôn chỉ
vhCc. Có một lần tôi tham gia một bài trắc nghiệm về Tình yêu trên Internet và bắt gặp một câu hỏi khá thú vị “Nếu không may người yêu bạn bị bệnh hiểm nghèo và rất cần một bên thận để sống thì bạn cón sẵn sang sẻ chia một quả thận của mình không?”. Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng- Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến tiêm em còn sợ cười bảo- Vậy em nhẫn tâm nhìn anh ૮ɦếƭ đau đớn sao?- Em sẽ để anh ૮ɦếƭ trước rồi ૮ɦếƭ theo anh – tôi cười ôm tôi vào lòng và nói rằng- Nếu một ngày nào đó trái tim em ngừng đập, anh có thể cho em cả trái tim để em được sống chứ không chỉ là một bên thận đâu!Lời nói ấy tôi ghi nhớ tận đáy lòng, cho đến một ngày anh rời xa tôi, mãi mãi.***Tôi và anh quen nhau trong một lần dự sinh nhật đứa bạn. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã làm trái tim tôi rối bời. Tôi chủ động làm quen và anh đã đồng ý làm bạn. Vì có khá nhiều điểm chung về sở thích, tính cách nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. Những lần ngồi lặng hàng giờ nghe anh kể chuyện, tôi cảm thấy mình là người đồng cảm và hiểu anh hơn bất cứ ai. Tôi viết thơ với những lời lẽ chứa chan cảm xúc trong lòng, nhưng vì ngại nên chẳng bao giờ dám đưa anh đọc. Tình yêu âm thầm ấy, tôi giấu kín trong tim. Cho đến một ngày anh nói là muốn gặp tôi để nói một chuyện quan trọng. Nghĩ là anh có tình cảm với tôi và sắp sửa nói ra điều đó nên tôi mừng ra mặt. Tôi cứ mỉm cười suốt buổi, thử hết cái váy nọ đến cái váy kia, trang điểm thật đẹp để đến gặp anh. Hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc ấy, anh vui vẻ thông báo là anh đã có bạn gái, đó là người anh đã thầm yêu từ lâu. Chuyện này, sao anh chưa bao giờ kể với tôi? Lúc đó trời đất như sụp đổ sau lưng tôi, đầu tôi choáng váng và tim tôi như tan ra. Tôi cứ ngỡ tôi là người hiểu anh nhất, nhưng tôi lầm. Anh chỉ xem tôi như một người bạn thân để anh tâm sự khi vui buồn mà thôi. Tôi cố nặn một nụ cười, méo mó và gượng gạo hơn bao giờ hết để chúc mừng anh. Tôi quay đi giấu những giọt nước mắt lăn dài. Tôi yêu anh bằng cả trái tim nhưng anh đâu có biết điều đó, vì anh cũng đang yêu một người khác bằng cả trái tim mình. Yêu một người đâu có nghĩa là mình phải có được người đó, chỉ cần được bên anh và yêu anh cũng hạnh phúc rồi. Nghĩ như vậy mà sao tôi vẫn đau lòng mỗi khi anh ở bên cô ấy. Còn tôi, vẫn âm thầm quan tâm đến anh, vẫn âm thầm yêu, âm thầm nhớ. Trong tim tôi có một hi vọng mong manh là một ngày nào đó anh sẽ hiểu tình tôi và sẽ yêu rồi tình yêu của anh cũng không kéo dài bao lâu. Họ chia tay vì những lí do không đâu, vì thế mà anh rất đau khổ. Anh đã khóc, điều đó chứng tỏ anh còn yêu cô gái kia rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai khóc, nhưng khi anh khóc, nước mắt tôi cũng rơi. Tôi quan tâm đến anh nhiều hơn, những mong có thể làm anh nguôi ngoai nỗi buồn. Có lúc anh ngỡ ngàng hỏi tôi- Tại sao em tốt với anh như thế?Tôi cười nói- Vì anh buồn em cũng chẳng vui nên nếu muốn vui thì phải làm anh cười đã mỉm cười, nụ cười hiếm hoi sau những ngày ủ dột- Cảm ơn em. Ở bên em cảm giác thật thoải mái, anh được sống với con người thật của mình, không cần phải sống theo ý người khác để làm vui lòng Thì giữa bạn thân với người yêu cảm giác cũng khác nhau mà. Ngồi cùng bạn thì thấy thoải mái, vô tư Ừ, làm bạn thì tốt hơn. Chỉ nên làm bạn bè nói với một vẻ mặt chán chường của một con người mới thất tình. Có lẽ tôi cũng không nên hi vọng ta nói cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim. Tình yêu nhỏ bé của tôi không đủ sức làm lay động trái tim anh nhưng chắc cũng chạm được đến tấm lòng. Anh yêu tôi bằng một tấm lòng. Một tình yêu hình thành từ sự đồng cảm. Lời yêu thương anh nói ngọt ngào lắm “Em bên anh đã bao lâu mà bây giờ anh mới cảm nhận được tình yêu em dành cho anh, cũng là lúc anh nhận ra mình đã yêu em từ lúc nào. Thật là lâu quá phải không em? Hãy cho anh một cơ hội bên em và bù đắp cho em nhé”. Trong giây phút ấy, tôi lặng đi trong vòng tay anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim đang thổn thức. Câu nói tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Tình yêu đến với tôi bất ngờ quá, tôi không thể tin nổi là mình đã có anh. Với tôi, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Khi yêu anh tôi dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể, để anh hiểu rằng tôi chỉ có mình anh thôi, để anh biết rằng yêu tôi anh sẽ hạnh phúc. Thực sự anh cũng có những giây phút vui vẻ hạnh phúc khi bên tôi, nhưng nhiều đêm anh vẫn ngồi suy tư, nhớ về bóng hình cũ. Tôi hỏi anh- Nếu cô ấy quay lại với anh thì anh nghĩ sao?Anh cười bảo- Em lại sợ anh bỏ rơi em phải không? Sẽ không có chuyện đó đâu, em đừng suy nghĩ lung tung nhé. Vả lại, cô ấy cũng làm xong thủ tục du học rồi, chắc tháng sau sẽ vẻ mặt anh sầu não, tôi biết anh sẽ chẳng dễ dàng gì để quên đi một người. Và tôi cũng không vui tháng trôi, số phận thật trớ trêu khi bỗng dưng anh biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, và cũng thật trùng hợp với tình huống trắc nghiệm hôm nào, anh bị suy thận nặng. Hai quả thận của anh sắp hỏng hoàn toàn, phải chạy thận nhân tạo hết sức tốn kém. Mà nhà anh cũng đâu dư giả gì. Nếu không có một quả thận khác thay thế, chắc anh không sống nổi. Phải chăng ông trời cố tình tạo ra nghịch cảnh để thử thách tình yêu của tôi. Tôi vẫn vào bệnh viện chăm sóc anh mỗi ngày, nhìn anh ngày một suy kiệt, tôi thật sự đau xót trong lòng, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng tươi tắn, rạng rỡ nhất có thể. Điều này khiến gia đình anh không vừa ý, họ không thể chấp nhận một người bạn gái lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ trong khi con trai họ thì không biết sống ૮ɦếƭ thế nào. Họ không biết rằng sau lớp make-up ấy là một đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều, tôi không muốn anh thấy bộ dạng tôi héo mòn, sầu não vì anh. Tôi mong anh có thể lạc quan mà quên đi nỗi đau bệnh Mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Mày với anh ấy mới yêu nhau chưa bao lâu, liệu anh ấy có đáng để mày hi sinh như vậy không? Mà lấy gì đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi?Con bạn thân nắm tay hỏi dồn dập khi nghe cái tin “động trời” là tôi sẽ cho anh một bên thận. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói- Chuyện sau này tao chưa nghĩ tới, nhưng nếu để anh ấy ra đi tao sẽ đau khổ vô cùng, bố mẹ anh ấy cũng già yếu rồi, lại có mỗi mình anh ấy. Làm sao tao có thể thản nhiên nhìn anh ấy ૮ɦếƭ thấy những giọt nước mắt của tôi, đứa bạn ngậm ngùi nói vẻ cảm thông- Chuyện đã như thế thì thôi mày cứ làm những gì mày cho là nên làm. Đừng nói là người yêu, dù sao cứu được một mạng người cũng đáng Ừ, cảm ơn mày vì đã luôn hiểu tao. Nhưng xin mày đừng nói cho bố mẹ tao biết chuyện này nhé. Đến lúc nào đó thích hợp, tao sẽ tự nói. Nhé!Ca phẫu thuật rất thành công và anh cũng bình phục trở lại rất nhanh. Vậy là anh lại có thể tiếp tục sống bên tôi. Tôi vui và cả tự hào nữa vì trong cơ thể anh có một phần cơ thể của tôi. Chúng tôi yêu nhau ngày một nhiều hơn. Dù bộn bề công việc nhưng anh luôn dành thời gian cho tôi, anh chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi lại không thích những việc mà những đôi yêu nhau hay làm như đi uống cà phê, đi xem phim mà chỉ thích ngồi lặng bên anh hàng giờ trên sân thượng ngắm trăng và sao. Tôi thích những lần cùng anh thả diều, anh nói “Tình yêu của chúng mình như cánh diều kia, gió sẽ mang diều bay cao mãi, xa mãi”. Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm với tình yêu dịu ngọt như thế, nếu như không có một ngày, người yêu cũ của anh về nước. Cô ấy đến tìm gặp anh và nói rằng muốn quay lại, vì những ngày tháng ở nước ngoài cô ấy mới nhận ra mình yêu anh và nhớ anh chừng mắt lúc nào cũng long lanh ngân ngấn nước như chực khóc ấy đã làm anh đau khổ một lần, nay lại một lần nữa làm nhói lòng anh. Nhưng anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và nói rằng “Anh không thể. Cô ấy cũng là con gái, cũng mềm yếu như em, cũng yêu anh thật lòng. Anh không thể nào bỏ rơi cô ấy như em đã từng bỏ rơi anh được”. Anh dứt khoát quay đi, anh không muốn tôi bị tổn thương, không muốn tôi đau khổ. Thế nhưng cô gái kia nào có chịu buông anh ra, trong tình yêu cô ta cũng thật mạnh mẽ và quyết liệt. Cô ấy luôn kiếm cớ gặp anh và gợi lại quá khứ trước kia. Anh không nỡ rời xa xa tôi nhưng hẳn là đầu óc anh còn vấn vương bóng hình cũ. Lí trí chẳng thể nào chiến thắng được trái tim. Lần đầu tiên, anh đã biết nói dối tôi, để tôi một mình đợi anh dưới mưa vì anh còn phải đến với cô ấy, vì cô ấy nói cô ấy đang ốm. Tôi đã cố gắng làm tất cả, vậy mà vẫn không giữ nổi trái tim anh, vì anh không yêu tôi bằng trái tim. Sau trận cảm lạnh vì cơn mưa hôm ấy, tôi chủ động hẹn gặp anh. Trông anh xanh xao và mệt mỏi, có lẽ anh hay thức khuya và suy nghĩ rất Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, không có thời gian cho em. Nhưng anh sẽ bù đắp, chịu không?Lại một câu nói dối, để đẹp lòng cả hai người con gái, anh sẽ còn phải nói dối tôi bao nhiêu lần nữa. Làm gì có ai bận đến nỗi cả tuần không có thời gian gọi lấy một cuộc điện thoại cho người yêu. Trước kia chỉ cần một tin nhắn hỏi “Em đã ăn cơm chưa?” cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi cười nhạt- Anh không cần xin lỗi, em biết rồi, em hiểu Em đã biết điều gì?Trông mặt anh có vẻ tái Anh hãy trả lời câu hỏi của em, một cách thành thật và thẳng thắn nhé. Anh có yêu em không?Anh nhíu mày mất mấy giây rồi ngẩn ngơ hỏi lại- Sao tự nhiên em lại hỏi anh như vậy? Có chuyện gì vậy em? Trông em lạ Thì anh cứ trả lời câu hỏi của em Anh yêu em, tất nhiên rồi, còn phải hỏi, không yêu em thì yêu Vậy còn cô ấy thì sao?- Em nói ai?- Anh không cần phải nói dối em. Thời gian qua tuy bên em nhưng anh vẫn không nguôi thương nhớ về người ấy. Em hiểu rằng chưa bao giờ anh hết yêu người ấy. Vì vậy, mình chia tay Em nói gì vậy? Anh yêu em mà, làm sao anh có thể chia tay. Đúng là cô ấy đã trở về nhưng giữa anh và cô ấy chỉ còn tình bạn. Em đừng suy nghĩ hồ Không phải vậy đâu, nếu anh yêu em chỉ vì lòng biết ơn thì em sẽ càng đau khổ nhiều hơn. Em tặng cho anh một mạng sống, không phải để trói anh bên cuộc đời em. Chỉ cần anh sống thật tốt, anh hạnh phúc thì em cũng thấy vui cúi đầu lặng im không nói được câu nào. Tôi vội ngoảnh đi, không để anh nhìn thấy những giọt nước mắt. Ngày hôm đó tôi đã bước đi không nhìn lại. Tôi ngước lên nhìn bầu trời Ⱡồ₦g lộng gió, tình yêu của tôi như cánh diều đứt dây, bay xa mãi rồi, không bao giờ trở lại. Một cơn gió từ đâu đến đã ướק đi hạnh phúc. Người yêu nhau thì sẽ tìm đến với nhau, không lâu sau đó anh chính thức quay lại với người yêu cũ. Thật là phũ phàng nhưng tình yêu vốn có những lí lẽ riêng của nó, vượt khỏi tầm quyển soát của lí trí. Chỉ cần anh được hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui, tôi đã tự nhủ với mình như thế và thầm nhắc bản thân phải quên anh đi. Vậy mà tôi không làm được, tôi đau đến quặn lòng. Trong đầu tôi lúc nào cũng tràn ngập những kỉ niệm khi bên anh, bây giờ ngay cả làm bạn cũng không thể. Khi chia tay khó có thể làm bạn, tình bạn nếu có cũng gượng gạo vô cùng. Bạn bè tôi khi biết chuyện đã mắng anh không tiếc lời, rằng anh là kẻ vô ơn, một dạ hai lòng, sớm muộn gì cũng bị quả báo. Còn tôi, họ nhìn tôi bằng cái nhìn xót xa, thương hại, cảm thông cũng có mà trách móc cũng nhiều, họ bảo tôi dại trai, mị tình, ngu muội. Cả cô người yêu của anh cũng bị mang ra soi mói, chửi rủa. Trong câu chuyện tình này cả ba nhân vật chính đều không có ai vui gì. Tôi không ngờ chuyện chia tay của tôi lại ầm ĩ như vậy và được người ta bàn luận nhiều thế. Tôi đã suy sụp lại càng khủng hoảng hơn. Anh đến tìm gặp tôi với cái bộ dạng phờ phạc mệt mỏi. Anh nói- Anh biết cái mạng của anh là do em cứu, anh rất biết ơn em. Nhưng anh lại làm cho em chịu tổn thương. Vì anh còn yêu cô ấy quá nhiều nên vô tình làm em đau khổ. Anh biết em rất đau và rất hận anh. Anh phải làm gì để bù đắp cho em?Từng lời anh nói như những lưỡi dao cứa vào trái tim vẫn đang chảy máu. Tôi cười nhạt nói với anh- Anh nghĩ cái gì mà lại nói với em những lời đó? Cái em cần anh đâu thể cho Em cần gì?- Em cần một tình yêu chân thành, em cần một ngưởi chỉ yêu mình em thôi. Anh có thể cho em không? Anh rất yêu cô ấy thì hãy ở bên cạnh cô ấy đi, sao còn nghĩ đến em làm gì? Cả em và cô ấy đều yêu anh, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ. Anh làm vậy cô ấy sẽ đau lòng lắm. Ai nỡ so sánh những nỗi đau. Em đã từng yêu anh, yêu đến đau lần đó chúng tôi không bao giờ liên lạc nữa. Thời gian cũng giúp tôi quên được anh, còn anh chắc cũng hạnh phúc bên tình yêu của mình. Câu hứa hôm nào “…anh có thể cho em trái tim…để em sống” cũng chỉ là lời nói gió bay. Nếu như cuộc sống cứ quay như một quỹ đạo êm đềm thì tốt cho tất cả mọi người, nhưng cuộc sống lại không như ý người ta muốn. Vào cái đoạn kết của câu chuyện tình này, nhân vật nam chính đã ૮ɦếƭ trong một tai nạn giao thông. Tôi đã cố gắng cứu anh một lần, vậy mà anh vẫn không thể có được cuộc sống dài lâu hơn. Nếu người ta nói đây chính là sự quả báo thì cái giá mà anh phải trả ác nghiệt quá. Anh đi để lại đau đớn cho bao người, trong đó có tôi. Tôi đã đến bên anh khóc cạn hết những giọt nước mắt cuối cùng. Phút lâm chung anh nắm tay tôi và nói “Cảm ơn em, em là người con gái tốt. Cuộc đời này anh vẫn còn nợ em một trái tim. Kiếp sau nếu còn gặp lại, nhất định anh sẽ yêu em ngày từ phút ban đầu”. Tôi mỉm cười “Nếu có kiếp sau…nhưng tình yêu không phải là sự ban ơn, không phải sự bố thí”. Tôi để cái suy nghĩ ấy ở trong đầu, tôi không phải là kẻ ăn xin tình cảm, ăn mày tình yêu, dù trong tôi luôn có một tình yêu tha anh đi trời Ⱡồ₦g lộng gió, cánh diều hôm nào đã theo gió đứt dây. Tiễn anh xuống mồ mà tôi khóc không được, nước mắt tôi đã rơi suốt cuộc tình đau khổ này rồi. Tôi đã yêu anh, yêu đến đau tầm
"Không có thành công nào trở thành tuyệt đối nếu chưa từng trải qua thất bại. Không có tình cảm nào vững chắc nếu chưa từng bị xao động, lung lay. Tình yêu là vậy! Đôi lúc con người bị lạc lối bởi những thứ cảm xúc mơ hồ. Nhưng rồi, nếu 2 trái tim đủ đầy tình cảm thì sẽ vẫn tìm về với nhau và mãi thuộc về nhau mà thôi!... *** Anh thoáng qua cuộc đời nó như một cơn gió nhẹ. Cơn gió ấy tuy không đủ mạnh để làm lay động một trái tim, nhưng nó đủ ấm và đủ mát để xoa dịu một tâm hồn! Anh và nó biết nhau từ cấp 3, anh trên nó 1 lớp. Nói đúng ra anh chính là mối tình đầu của nó, người mà nó thầm thương trộm nhớ suốt 4 năm qua. Anh học Toán nên rất giỏi, thân hình thì không được cao to sáu múi nhưng cũng đủ làm xao xuyến bao trái tim. Nó thích anh không phải vì anh là hotboy này nọ. Sức hút đặc biệt mà anh khiến cho nó phải lén lút nhìn trộm anh vào những buổi ra chơi chính là hình ảnh một chàng trai vô cùng quyến rũ và đáng yêu khi chơi bóng chuyền – môn thể thao mà nó rất thích xem. Tìm cảm tuổi học trò lạ lắm, nó không mãnh liệt và cuồng nhiệt, nhưng nó lại rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, dù chỉ là đơn phương! Rồi nó bắt đầu được tiếp xúc với anh thông qua một người bạn. Nó cảm thấy hạnh phúc hơn khi anh cũng thích môn thể thao mà nó đam mê, là cầu lông. Hạnh phúc hơn nữa là nó được đánh chung với anh dù chỉ là đối thủ, vì nó không dám đến gần anh, nó sợ không kiềm chế được cảm xúc. Và rồi những lần nó vô tình, đôi lúc là cố ý đánh trúng anh, nó thích lắm, thích vì mỗi lần như vậy anh đều nhìn nó và cười rất dịu dàng. Những buổi chiều cứ thế trôi qua, nó chưa kịp tận hưởng hết sự ngọt ngào ấy thì anh đã ra trường. Đến phút cuối nó vẫn không dám thổ lộ với anh. Hành động chủ động nhất mà nó làm chỉ là kết bạn facebook để âm theo dõi cuộc sống của anh mà thôi. Nó khờ thật, ngốc thật, đến bây giờ nó mới nhận ra và hối tiếc thì đã quá muộn. Thế là mối tình đầu ấy trôi qua và mãi là một miền kí ức đẹp trong nó. Anh thì đã học ở Sài Gòn, còn nó vẫn học ở đây. Lên đại học, nhiều mối quan hệ hơn, nhiều sự trải nghiệm hơn, tiếp xúc với nhiều người hơn, nhưng không hiểu sao nó vẫn không quên được anh. Cho đến một ngày, người ấy xuất hiện. Người ấy mang lại cho nó một sức sống mới, một luồn gió mới len lỏi vào cuộc đời của nó. Nó bắt đầu hẹn hò và bắt đầu hạnh phúc. Người ấy của nó tuy không hoàn hảo như mẫu người lý tưởng trong đầu nó, nhưng người ấy lại có một sức hút rất đặc biệt khiến nó xao động – rất giống anh. Giống từ dáng đi đến sở thích, sở trường và cả những thói quen. Và điều đặc biệt hơn của người ấy khiến nó phải "đổ" chính là cái tính cách nắng mưa thất thường giống y chang nó. 2 đứa liên tục cãi nhau vì những chuyện trên trời dưới đất, và tất nhiên người đầu hàng trước không bao giờ là nó rồi! Nó hạnh phúc vì điều đó. Cần Thơ – một đêm mưa tầm tã. Nó nằm tự kỉ ở nhà vì người ấy của nó hôm nay phải về quê nghỉ Tết và ... 2 đứa đang giận nhau. Nó đang vu vơ suy nghĩ về người ấy thì chợt facebook báo tin nhắn, là anh. Tại sao anh lại nhắn cho nó? Tại sao lại là lúc này? Tại sao bấy lâu nay anh không nhắn?... Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nó. Nó mở tin nhắn và xem, thì ra anh đang có việc liên quan đến chuyên ngành cần nó hỗ trợ. À, ra là vậy! – Nó cảm thấy vừa vui vừa lạ. Sau cuộc trò chuyện hôm đó thì nó và anh bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn. Bên cạnh những câu hỏi thăm sức khỏe, 2 người cũng còn chia sẻ cho nhau về công việc và cả tình cảm nữa. Anh đã có người yêu và nó cũng vậy. Nhờ đó mà 2 người cảm thấy khá thoải mái hơn và nói chuyện như 2 người bạn thân. Anh vẫn vậy, vẫn ấm áp và đáng yêu như xưa. Đang nhắn tin với anh thì người ấy gọi nó. Lần này cũng vậy, người ấy luôn là người thua cuộc. Nó và người ấy nói chuyện với nhau thật lâu vì nó nhớ người thương của nó mà! Nhưng không hiểu sao nó lại không kể cho người ấy nghe về anh – mối tình đầu đơn phương của mình. Một ngày, anh nhắn với nó Tết này sẽ về. Nó vui lắm vì sẽ gặp được một người "bạn" mà nó đã từng thích, nhưng nó cũng cảm thấy ngại ngùng vì sẽ như thế nào nếu gặp anh. Người ấy của nó ở quê nên 2 đứa chỉ có thể nói chuyện và nhắn tin bằng điện thoại vào mỗi tối. Nó nhớ và muốn gặp người ấy lắm nhưng không được. 2 đứa quen nhau chưa đầy 1 năm nhưng chỉ được gặp nhau vào mỗi học kì, quê người ấy ở xa nên mỗi khi được nghỉ thì phải về quê với gia đình. Biết làm sao được, cố gắng thôi vì tình yêu mà! Anh đã về, vào dịp trường cấp 3 tổ chức Hội chợ xuân. Anh rủ nó đi cùng anh. Nó hơi bất người vì lời đề nghị đó vì trước giờ anh thường không thích những chỗ ồn ào. Tết rồi mà ở nhà thì chán lắm, sẵn dịp được thăm trường cũ, gặp lại bạn bè, đặc biệt là được ăn ngon nữa – nghĩ vậy nên nó liền đồng ý. Buổi tối hôm đó rất vui, gặp lại rất nhiều bạn cũ, ăn nhiều đồ ăn ngon và vui hơn là nó đi cùng anh, vì anh đẹp trai mà! Anh đưa nó về nhà. Ngồi trên xe máy, anh chở nó vòng quanh công viên hóng mát và kể cho nó nghe về những kỉ niệm cấp 3. Nó tận hưởng làn gió mát và ngân nga vài khúc hát "ghét con tim em đang thuộc về ai, mà sao chẳng thể nào nghe lười em, ...". Chợt nó như đóng băng lại khi anh tiết lộ cho nó một bí mật. Anh nói với nó rằng "Thật ra lúc đó anh rất thích em, nhưng anh sợ em không thích anh và anh sợ nếu anh nói ra thì chúng ta sẽ không chơi chung với nhau nữa!" Nó có cảm giác như mọi thứ xung quanh nó bỗng ngưng đọng lại. Giờ chỉ còn câu nói "anh thích em" văng vẳng xung quanh nó. Cảm xúc gì đây? Nên như thế nào mới đúng đây? Mình có nên nói ra bí mật cho anh nghe không? .... Có vẻ mỗi lần bối rối thì trong đầu nó luôn hiện ra hàng loạt những câu hỏi khó mà trả lười được. Nó khẽ cốc nhẹ vào nón bảo hiểm anh và nói "Hihi, em cũng vậy!". Câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại cũng chứa cả một bí mật. Không cần biết anh có hiểu không nhưng đối với nó, được nghe anh thổ lộ và đã thổ lộ cho anh nghe là nó cảm thấy nhẹ nhõng hơn rồi. Gánh nặng vô hình theo nó suốt 3 năm liền giờ đây đã được trút bỏ. Nó thở phào nhẹ nhõm. Tuy hơi muộn nhưng ít ra cũng đã biết tình cảm của anh dành cho nó. Nó vui và bất giác nó quên đi người ấy. Về đến nhà, nó vẫn còn xao xuyến với những câu nói của anh. Người ấy nhắn tin "Trời lạnh rồi nhe, mặc ấm vô. Bị cảm là khổ tui nữa!". Và anh cũng nhắn tin cho nó "Ngày mai chúng ta hẹn hò một ngày thôi được không?". Xem tin nhắn của cả 2 khiến nó càng rối bời hơn nữa. Nó không biết tình cảm của nó đang thuộc về ai, đang như thế nào? Nó thương người ấy nhưng nó lại rung động với anh. Chầm chừ mãi nó mới trả lời tin nhắn. Gửi người ấy "Biết rồi, không bệnh đâu! Cho tui một ngày không nhớ mấy người nhe!". Người ấy im lặng. Gửi anh "Mình yêu nhau một ngày thôi anh nhé!". Anh trả lời "ok! Một ngày thôi!". Ngày hôm ấy, anh và nó hẹn hò. 2 người cùng dạo quanh thành phố, cùng xem phim, cùng đi ăn, cùng trò chuyện, ... Đi đến những nơi mà những cặp đôi mới yêu thường đi. Rồi nắm tay, rồi im lặng ngắm nhìn nhau, và rồi chào tạm biệt nhau bằng một nụ hôn nhẹ lên trán nó. Một ngày thật tuyệt, một ngày để bù đắp lại những kí ức đầy hối tiếc của cả anh và nó. Anh chào tạm biệt nó để trở về với cuộc sống hiện tại của cả 2. Ngày hôm ấy sẽ trở thành một kỉ niệm đẹp được xếp ngăn nắp vào một góc nhỏ xinh xắn trong tim của anh và nó. Thật sự! Kỉ niệm đó rất đẹp! Rất đẹp! Anh và nó vẫn là bạn của nhau! Tối đó, nó chủ động nhắn tin cho người ấy "Quên xong rồi! Cho tui nhớ mấy người lại nhe!". Người ấy trả lời "Tưởng quên luôn rồi chứ! Đừng như vậy nữa được không? Tui sợ mất mấy người lắm!" Nó trả lời "Xin có một ngày thôi mà! Hứa! Sau này không làm vậy nữa đâu!" Người ấy "Ngoan! Thương lắm rồi! Phải nhớ tui bù lại ngày hôm nay nghe chưa! Giờ đi ngủ đi, thức khuya nổi mụn lại khổ tui!" Nó "Ừ! Ngủ đây! Mai phải gọi nha!" Người ấy "Hứa!" Cuộc trò chuyện chấm dứt khi nó chưa kịp đánh răng, đang cầm điện thoại mà đã lăn ra ngủ say mê. Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời, đầy nắng và gió, có cả chút se lạnh của tiết xuân. Lúc này đây, nó không thấy lạnh, mà ngược lại, nó cảm thấy rất ấm, ấm áp vô cùng! Vừa tỉnh dậy nó đã gọi cho người thương của nó!
Mạt Sinh đang nắm tay Giản Tiếu bước đi, ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy Lệ Ngự Nam, cô có hơi giật mình, nhưng mau chóng che giấu đi rồi tỏ vẻ bình thản bước tiếp. “Cô ở đây làm gì?” Lệ Ngự Nam hỏi. Giản Tiếu liền tức tối lên tiếng “Anh có biết là Mạt Sinh đã…” Mạt Sinh vội nắm chặt tay Giản Tiếu, không cho cô nói tiếp nữa, “Em đến thăm cô Kỉ.” Lệ Ngự Nam nhếch mép mỉa mai “Cô có lòng tốt đến thế sao?” “Đúng, phải đi thăm chứ, đã nằm viện nửa tháng rồi mà.” Câu trả lời này của Mạt Sinh cũng có ý mỉa mai. Cùng Lệ Ngự Nam đi đến phòng bệnh, Mạt Sinh mau chóng nhìn thấy Kỉ Hướng Vãn với gương mặt xanh xao, trán đang được băng bó, chỉ mới nửa tháng thôi mà cô ta đã gầy đi biết bao nhiêu, tự mình gây ra thật sự không đáng thương, vì muốn chia rẽ tình cảm giữa cô và Lệ Ngự Nam, cô ta quả thực đã tốn không ít công sức. “Ngự Nam…” Cửa vừa mở, Kỉ Hướng Vãn đã rạng rỡ gương mặt, nhưng khi nhìn thấy Mạt Sinh thì liền sa sầm, nói giọng khó chịu “Cô đến đây làm gì? Lẽ nào muốn xem tôi đã chết hay chưa sao?” Mạt Sinh không nổi giận, thong dong từ tốn bước vào, “Tôi đến xem vết thương của cô Kỉ, đã nhập viện nửa tháng rồi mà vẫn không khỏe hơn chút nào, Ngự Nam sẽ đau lòng lắm.” Kỉ Hướng Vãn cảm thấy lửa giận đùng đùng, chồng của Mạt Sinh đã bị cô ta cướp đi mà vẫn cứ nhẹ nhàng bình thản như thế, xem như chẳng có gì xảy ra, khiến cho Kỉ Hướng Vãn càng lúc càng ghét phẩm hạnh của Mạt Sinh, “Nếu không phải do cô đố kị tôi, chiếm lấy người đàn ông của tôi thì tôi sao lại phải nằm ở đây lâu thế này? Mạt Sinh, cô độc ác như thế, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng!” Mạt Sinh bật cười, cho dù có báo ứng thì cũng không báo ứng lên người cô, “Cô Kỉ, lời này cô nói không thấy ngại sao? Cô đã chiếm chồng của tôi năm năm, làm nhân tình mà làm đến bước này quả đúng là rất dai đấy.” Kỉ Hướng Vãn giận đến tái mặt, bị Mạt Sinh mỉa mai đến mức này, cô ta càng không ngần ngại, “Lúc đầu tôi đã kết hôn với Ngự Nam rồi, chính cô đã chen chân vào, ép mẹ tôi phải chết, cô có tư cách gì mà gọi tôi là nhân tình? Cô mới là kẻ thứ ba đấy!” “Thế à?” Mạt Sinh bình thản, không cảm thấy mình có lỗi, “Nếu Ngự Nam không quên tôi thì anh ấy liệu có yêu cô không? Kỉ Hướng Vãn, cô đã mạo danh tôi suốt năm năm, sống dưới cái bóng của tôi, cô có quyền gì mà nói tôi là kẻ thứ ba? Nếu cô không nói dối thì cả đời này Ngự Nam cũng chẳng thèm để mắt đến cô!” Những lời nói đầy khí thế ấy khiến Kỉ Hướng Vãn kích động, mắt long lên sòng sọc nhìn Mạt Sinh, cô ta đúng là đã mạo danh Mạt Sinh để chiếm hữu Lệ Ngự Nam năm năm, nhưng thế thì đã sao? Chỉ cần đạt được mục đích thì cô ta chẳng sợ gì cả, tất cả đều là thứ cô ta phải có được. “Tôi có thai rồi.” Mạt Sinh nói, “Là con của tôi và Ngự Nam.” Kỉ Hướng Vãn nheo mắt, tức giận gào thét rồi vơ lấy mọi thứ ném về phía Mạt Sinh, cũng may Mạt Sinh kịp thời né tránh, không bị đụng trúng người. “Mạt Sinh, cô đi chết đi, cô sẽ không được chết yên ổn!” Kỉ Hướng Vãn gào to. Tiếng huyên náo trong phòng bệnh khiến Lệ Ngự Nam nghe thấy, anh vội xông vào trong, Kỉ Hướng Vãn đang rất kích động, vừa thấy Lệ Ngự Nam bước vào thì liền gào khóc “Ngự Nam, anh bảo Mạt Sinh đi đi, em không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta quá độc ác, em không muốn thấy cô ta nữa.” Lệ Ngự Nam gương mặt biến sắc, lập tức chất vấn “Mạt Sinh, cô đã làm gì Hướng Vãn?” “Chẳng làm gì cả, em chỉ bảo với cô ấy là em có thai rồi.” Lời này thốt ra cũng khiến Lệ Ngự Nam vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ Mạt Sinh lại có âm mưu thâm sâu như thế, đã giở trò sau lưng anh để có thể có thai. Lệ Ngự Nam liền kéo tay Mạt Sinh lạnh lùng nói “Cô ra đây cho tôi!” Mạt Sinh bình tĩnh đi theo Lệ Ngự Nam, không tỏ ra sợ hãi gì, nhưng cách làm này của cô thật sự đã kích động Lệ Ngự Nam, anh không thích cô giở trò thế này, ngay cả việc có thai mà cũng dùng thủ đoạn, anh gằn giọng hỏi “Sao cô có thể có thai với tôi? Rốt cuộc cô đã làm gì?” Mạt Sinh khẽ xoa bụng “Em đã nói em muốn có con thì sẽ có cách thôi, anh yên tâm, trước khi đứa bé này ra đời sẽ do chính tay em chăm sóc, anh hoàn toàn không cần phải lo gì cả.” “Mạt Sinh!” Lệ Ngự Nam gần như gầm lên, hai mắt long lên nhìn thẳng vào Mạt Sinh, “Việc sinh con, cô chưa hỏi qua ý kiến của tôi mà lại đột nhiên có con thế này, cô muốn dùng đứa bé để giữ chân tôi, không muốn li hôn nữa đúng không?”
truyện yêu anh cho dù một thoáng thôi